Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 436 -




Thị lực của Bạch Nhất Nặc không vấn đề, có khiếu thẩm mỹ bình thường. Cô giống hệt những người khác, phát hiện trong số các người đến ứng tuyển, hầu như con trai đều tuổi trẻ tràn trề, con gái ai nấy cũng có đường nét khuôn mặt tinh tế.
Nhưng cô không biết nguyên nhân xuất hiện tình hình này là do chính cô.
Bạch Nhất Nặc im lặng hồi lâu mới nói: “Suy nghĩ của bọn họ khác hẳn sự thật, tôi không mê sắc đẹp.”
Cô từ chối Tửu Tửu Trà không phải vì nhan sắc. Khi đó, tiệm cơm Bạch Ký mới mở cửa, chưa xuất hiện vấn đề không đủ nhân viên, cô không có suy nghĩ tuyển người, tất nhiên không chìa cành ô liu về phía Tửu Tửu Trà.
Hơn nữa lùi lại mười nghìn bước, lúc bấy giờ Tửu Tửu Trà cũng không nói muốn tới ứng tuyển.
Còn về sau này tại sao hai người Kỷ Tử Hoài được làm nhân viên phục vụ của tiệm cơm Bạch Ký? Đó là bởi bọn họ vừa đúng dịp, trùng hợp kịp lúc tiệm cơm Bạch Ký nhận người mà thôi.
Thậm chí lời nói của đám cư dân mạng khiến Bạch Nhất Nặc nảy sinh ảo giác, cảm thấy mình thật sự là một vị hoàng đế yêu thích sắc đẹp, tổ chức buổi tuyển dụng này chính là để tuyển chọn phi tần.
Tuy người nào cũng có một trái tim yêu cái đẹp, nhưng buổi tuyển dụng này đúng là một buổi tuyển dụng chính thức, hơn nữa cô thật sự không mê sắc đẹp!
Bạch Nhất Nặc lâm vào sự phiền não hiếm thấy, không biết nên làm sao để tẩy rửa “Nỗi oan” của mình.
Tô Mạt Mạt thấy dáng vẻ này của cô, an ủi nói: “Cô chủ, chị đừng buồn lòng.”
Tô Mạt Mạt nghĩ tới cô chủ có tri thức hiểu lễ nghĩa lâm vào tình cảnh khó xử như vậy, tuy cô ấy cảm thấy rất thê thảm, muốn xoa đầu của cô chủ, nhưng lại cảm thấy vô cùng tức cười. Cô ấy thật sự không nhịn nổi, bật cười ra tiếng.
Cô chủ, cô khó quá mà!
Bạch Nhất Nặc nghe thấy tiếng cười của cô ấy, thế là ngẩng đầu lên nhìn sang phía cô ấy, giọng điệu hơi oán trách: “Chị thảm thương như vậy, thế mà em còn cười.”
“Xin lỗi, em nhớ đến chuyện buồn cười.” Tô Mạt Mạt liền che miệng của mình lại.
Kèm theo thời gian sắp tới mười giờ đã giao hẹn, số người có ý đến tham gia buổi tuyển dụng gần như đã tới đông đủ, người có thể đến được đều đã có mặt, cả sân vận động đông nghẹt người.
Sân vận động đường Giang Nam là một sân vận động lớn nhất tại vùng lân cận, vào các ngày cuối tuần đều sẽ có khá nhiều cư dân tới nơi này để tập thể dục dạo chơi.
Nhưng sau khi các cô chú vốn đến đây để tập thể dục nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không khỏi thì thầm to nhỏ.
“Bà có phát hiện mấy cậu trai trẻ này đều trông có sức sống lắm không.”
“Đây là đang đóng phim sao? Nhưng tôi không tìm thấy máy quay phim.”
“Có đó, bà xem có rất nhiều người đang cầm gậy chụp ảnh để livestream đấy. Hiện nay không phải vô cùng thịnh hành dạng hoạt động cosplay như vậy sao, chắc là đang tổ chức hoạt động chăng.”
Một cặp vợ chồng nhìn thấy Bạch Nhất Nặc ngồi ở đây, dễ nhận thấy là người dẫn đầu, bèn tò mò hỏi: “Chỗ các cô đang tổ chức hoạt động gì vậy? Có quà tặng không, chúng tôi cũng muốn chung vui.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười nói: “Đây là một buổi tuyển dụng của chúng tôi, tuyển nhân viên phục vụ cho tiệm cơm.”
“Hả, tuyển dụng nhân viên phục vụ ư?” Trên mặt dì toàn vẻ ngỡ ngàng: “Cô đang lừa gạt tôi đấy à, nhiều cậu trai trẻ có sức sống như thế đều đến ứng tuyển nhân viên phục vụ ư?”
Vẻ mặt của Bạch Nhất Nặc chân thành: “Không sai, đúng là như vậy.”
“Ồ.” Dường như dì nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ nhân viên phục vụ của tiệm cơm các cô đều trông xinh đẹp như thế sao?”
Dì không hổ danh là người sống trong thành phố lớn, mà còn vô cùng trào lưu, thấy nhiều biết rộng. Thoáng chốc bà ta liên tưởng tới một số nơi kỳ lạ, ví dụ như hộp đêm, nhà hàng cô hầu/ chấp sự.
Tiệm cơm này không đoan trang lắm nha.
Bạch Nhất Nặc liền xua tay: “Thật sự không phải, thật sự không phải.”
Bạch Nhất Nặc có gương mặt xinh đẹp, nói chuyện lễ phép, rất được lòng bề trên. Tuy ban đầu dì không tin tưởng lắm, nhưng sau khi nghe cô giải thích một loạt thì cũng không suy nghĩ bậy bạ nữa.
Bạch Nhất Nặc thở một hơi dài: Cuối cùng cũng giữ lại được danh tiếng của tiệm cơm!
Sau khi Bạch Nhất Nặc tiễn đưa các cô chú, lúc này mới có thời gian để xem đồ đạc của mình. Cho tới hiện giờ, cô đã đưa hết hơn một nghìn bảng số thứ tự.
Sân vận động đường Giang Nam vốn là một sân vận động cỡ lớn, không chỉ diện tích to, xung quanh còn có khá nhiều chỗ ngồi bậc thềm. Những người này cứ ngồi nghỉ ngơi trên hàng ghế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận