Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 228 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 4




Sau khi anh trai nghe thấy Tiểu Mã nói, cũng không có tức giận, ngược lại dáng vẻ vui vẻ hớn hở nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, tiệm cơm Bạch Ký sẽ không làm chiêu trò tiếp thị đói, người ta có thể làm nhiều đồ ăn như thế thôi. Trong tiệm chỉ có hai đầu bếp, có thể nấu bao nhiêu? Khách hàng chúng tôi đều biết điều đó.”
Thế nhưng vẻ mặt Tiểu Mã vẫn là bộ dáng không tin. Anh trai thấy thế cũng không giải thích thêm, trái lại trong lòng có chút vui vẻ. Vì vậy nói: “Nếu như cậu không tin, cũng đừng mua đồ ăn ở tiệm này, như vậy sẽ không bị gạt. Cậu mua ít một phần, tôi có thể mua nhiều thêm một phần.”
“Đồ ăn mắc như vậy, tôi mới không mua.” Tiểu Mã nhìn anh trai càng nói càng hưng phấn, trong lòng buồn bực, dựa theo bộ dáng lạc bất tư thục[2] của anh trai đến xem, tiệm cơm Bạch Ký này không phải bán đồ ăn, mà chính là bán ma túy đi.
[2] Vui quên trở về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Ngụy. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng 'lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa )。
Tiểu Mã không phải là đến ăn cơm, mà là đến lấy cơm. Anh ta thấy thời gian sắp đến, vì thế sau khi tạm biệt anh trai, liền đi vào tiệm cơm. Tiểu Mã đi vào trong tiệm, phát hiện càng đi càng nhiều người, mỗi cái bàn trong tiệm đều chật kín, chỉ cần có người đứng dậy rời đi, rất nhanh liền có người khác ngồi xuống.
Tuy rằng nhiều người, nhưng trật tự trong tiệm rất rõ ràng. Vội, nhưng không loạn.
Bạch Nhất Nặc thấy người mặc đồng phục giao hàng Tiểu Mã, sau khi trao đổi cùng Tiểu Mã, đem phần cơm hộp kia đưa cho Tiểu Mã.
“Xin vui lòng giao hàng cẩn thận, cảm ơn.”
Tiểu Mã cúi đầu nhìn biên lai, phát hiện giá cả của thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo cũng không cao bằng cua hấp cam, nhưng là giá cả cũng khá tương tự với nhà hàng bên ngoài.
Tiệm này chỉ là một quán nhỏ ruồi bọ mà thôi, giá tiền lại có thể sánh với nhà hàng bên ngoài?
Tiểu Mã có chút lơ đễnh nhìn thoáng qua chiếc hộp được đóng gói trong tay, khi anh ta nhìn thấy thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo bên trong hộp đóng gói trong suốt, cả người đều ngây dại.
Thịt kho có màu đỏ au, nhìn qua vô cùng đàn hồi. Thịt kho tàu lớn nhỏ gần bằng nhau, từng miếng từng miếng được xếp cùng một chỗ. Hình dáng của thịt kho tàu hoàn toàn khác với nhà anh ta làm hay ăn ở bên ngoài. Anh ta chưa từng nhìn thấy thịt kho tàu nào đẹp đến vậy. Trong tưởng tượng của anh ta, chỉ có chương trình ẩm thực trên TV mới thấy được thịt kho tàu đẹp như vậy.
Tiểu Mã: “...Trách không được có thể bán với giá cao như thế.” Nếu không phải thời gian gấp gáp, Tiểu Mã cũng muốn thử thịt kho tàu của tiệm này.
Anh ta quên mất lúc nãy là chính mình đã nói sẽ không nếm thử, tự an ủi bản thân thịt kho tàu rẻ hơn cua hấp cam một chút, mua thịt kho tàu có lợi hơn mua hấp cam.
Tiểu Mã lái xe đi đến tiểu khu phía sau chợ đen. Tuy rằng còn chưa hết thời gian giao hàng, thế nhưng khách hàng đã nhắn cho anh ta rất nhiều tin nhắn.
Tôi muốn ăn thịt: [ Anh shipper, sao anh còn chưa tới? ]
Tiểu Mã trả lời: [ Tôi đến ngay, cậu chờ một chút. ]
Tôi muốn ăn thịt: [ Tốt, anh mau giao nhanh lên. Nếu không mẹ nếu em trở về, nhìn thấy em mua đồ ăn bên ngoài nhất định sẽ treo em lên đánh. Vì muốn sinh mệnh em an toàn, anh liền mau chút. ]
Tiểu Mã vội vàng đáp: [ Một lát liền đến, hi vọng mẹ cậu trở về chậm chút. ]
Dương Phàm đang nói chuyện cùng Tiểu Mã, nhớ tới trước kia mình mua mì lạnh dầu đỏ toàn bộ đều bị mẹ ăn hết, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định phòng ngừa chu đáo.
Tôi muốn ăn thịt: [ Anh shipper, anh ngàn vạn lần không nên ở trên đường ăn luôn thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo của em. Nếu không em sẽ khiếu nại anh. ]
Tiểu Mã nghe thấy câu trả lời này, phản ứng đầu tiên không còn lời gì để nói, đây là lần đầu tiên anh ta bị nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp.
Anh ta vốn định phản bác vị khách này, nhưng là ánh mắt lướt qua thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo trong tay, động tác trên tay không khỏi dừng một chút, bắt đầu nghĩ đến cảnh tượng như khách hàng đã nói.
Anh ta chưa từng thấy thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo nào đẹp đến vậy, chắc hẳn mùi vị cũng không kém.. Không chỉ thế hiện tại anh ta cũng không dám quên lời anh trai lúc nãy nói. Nhiều người đến tiệm cơm Bạch Ký như vậy, một món ăn khó cầu, chính mình đi mua cũng chưa chắc đã mua được, mà bây giờ, trong tay anh ta lại có một phần thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo.
Nếu anh ta ăn phần thức ăn được giao này, đền chút tiền cho khách hàng… Cũng không phải không được!
Trong đầu anh ta có hai người nhỏ đang đánh nhau. Sau một lúc liều chết vật lộn, người nhỏ chiến thắng run rẩy nói qua màn hình: “Tôi là loại người vậy sao! Đương nhiên không phải!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận