Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 623 - Thủ đô 21




Bạch Nhất Nặc nhịn không được bật cười, mở câu trả lời trên cùng ra, nhắn lại phía dưới: [Mọi người yên tâm, tạm thời tôi không có ý định đóng cửa tiệm.]
Bên dưới lập tức có rất nhiều bình luận.
[Bắt sống bà chủ Bạch, tôi đã chụp màn hình rồi nhé, tuyệt đối không được đổi ý, bằng không... tôi quỳ xuống cầu xin cô.]
Bạch Nhất Nặc đóng chương trình nhỏ lại, có phần thất thần.
Thủ đô tốt thì tốt nhưng rốt cuộc không phải gốc rễ. Hải Thị có Bạch Ký, còn có rất nhiều khách hàng đáng yêu. Sớm thi đấu rồi sớm trở lại thôi.
Trùng hợp là lúc cô đang thất thần, điện thoại lại reo lên, cú điện thoại này là từ nhân viên công tác tổ chương trình Đêm tìm vị.
Nhân viên công tác nói: “Chào cô, cô Bạch, đề thi top một trăm của chúng tôi lần này là món sở trường, xin cô chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngoại trừ báo đề ra, nhân viên công tác còn thông báo thời gian và địa điểm cụ thể.
Đến thời gian ước định, Bạch Nhất Nặc không đi một mình mà mang theo một đám người rồng rắn lên mây. Trong đây không chỉ có người của tiệm cơm Bạch Ký mà còn có anh em nhà họ An và chú Viên.
Chú Viên thở dài, ba người Kỷ Tử Hoài, An Án và An Thanh này đều là đứa bé ông ấy nuôi lớn, môi hở răng lạnh, chờ mong ai thắng cũng không tốt.
May mà vòng thi đấu đầu tiên không tàn nhẫn đấu loại một một, khiến ông ấy không cần xem tình huống này.
Chú Viên nói: “Nghe nhân viên công tác nói, vòng thi đấu thứ nhất của top một trăm là chế độ đào thải, trong một trăm người lựa chọn hai mươi người. Sau đó mới là đấu loại 1 vs 1.”
“Vâng, cháu biết.”
Kỷ Tử Hoài không khẩn trương, còn chú Viên thì vô cùng căng thẳng, dường như người tranh tài là chính bản thân ông ấy vậy.
Viên Ôn: “Nói chung, mọi người cố gắng lên, làm món sở trường của mình, trước tiên lấy được hai mươi hạng đầu.”
Bạch Nhất Nặc ngoảnh lại nhìn về phía An Án bên cạnh, giọng điệu thản nhiên: “Lần tranh tài này không tính.”
An Án gật đầu, vâng một tiếng.
Quy tắc của cuộc tranh tài này tương tự với chọn sơ tuyển, tổng cộng sẽ có hai mươi vị giám khảo. Mỗi vị giám khảo có hai tấm thẻ, một tấm thẻ đỏ, một tấm thẻ xanh lá. Thẻ đỏ là thăng cấp, thẻ xanh lá thì trái lại.
Ước định khi trước của họ là quyết thắng bại ở trong đấu loại 1 vs 1, phương thức quyết đấu này là trực quan nhất.
Cho nên họ sẽ không quyết thắng bại ở trong lần tranh tài này.
Nhưng An Án không thả lỏng, mặt mày hết sức nghiêm túc.
Mặc dù lần tranh tài này không tàn khốc như thi đấu 1 vs 1 nhưng vẫn có thể phản ánh rất rõ thực lực của các vị tuyển thủ. Cậu ấy không chỉ đối mặt với Bạch Nhất Nặc mà còn rất nhiều đối thủ mạnh mẽ đến từ rất nhiều nơi trên toàn quốc.
Kiêu căng sẽ nảy sinh ngạo mạn.
Tính cách cậu ấy chín chắn, từ trước đến nay sẽ không coi thường người khác. Lần tranh tài này, cậu ấy không tính khinh địch.
Đây là một sân thi cỡ lớn, trang hoàng không thua gì trung tâm hội nghị triển lãm quốc gia Hải Thị, người ở bên trong cực kỳ nhiều.
Bạch Nhất Nặc và ba người khác theo chỉ thị của nhân viên công tác đi về hướng hậu trường, gặp được những tuyển thủ khác.
Chín mươi sáu vị tuyển thủ khác tuổi tác có lớn có nhỏ, nữ có nam có, thân phận bối cảnh của mỗi người không giống nhau nhưng điểm giống nhau duy nhất là họ đều rất tự tin.
Bọn họ đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn trên toàn quốc, là top một trăm được chọn ra từ cả nước. Họ đã đánh bại vô số đối thủ, lời nói rất có sức mạnh.
Lúc này, một nhân viên công tác đã đi tới, nói: “Trước khi bắt đầu tranh tài, chúng tôi đã thông qua điện thoại báo cho các vị tuyển thủ chủ đề thi, hi vọng mọi người đã chuẩn bị xong.”
Trong đám người truyền đến âm thanh thay nhay vang lên.
“Phải.”
“Đã biết rồi.”
Nhân viên công tác nói: “Tôi cố ý qua đây là muốn nói cho mọi người biết phần thưởng của cuộc thi Đêm tìm vị.”
“Không phải là tiền thưởng một triệu nhân dân tệ ư?”
“Đúng vậy, không phải đã viết trong thông báo trên mạng ư?”
Nhân viên công tác cười nói: “Đây là tầng thứ nhất. Nếu như giành được quán quân thì không chỉ có tiền thưởng một triệu tệ, còn có tư cách vào nhà khách Chính phủ, thứ ba...”
Không đợi nhân viên công tác nói xong, có một người kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, nhà khách Chính phủ!”
Bạch Nhất Nặc hơi nghi hoặc, nhìn Kỷ Tử Hoài bên cạnh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Kỷ Tử Hoài giải thích: “Nhà khách Chính phủ là quán cơm cấp quốc gia của thủ đô, chuyên tiếp đãi các khách hàng quan trọng.”
Tên nhà khách Chính phủ mang theo một chữ chính phủ, tất nhiên là quan chức. Địa vị kinh tế của nhà khách Chính phủ cao, địa vị chính trị cũng cao. Văn Hội Lâu kiêu ngạo ở thủ đô nhưng trước mặt nhà khách Chính phủ thì vẫn kém hơn nhiều.
Đầu bếp của nhà khách Chính phủ đều là nhân vật nổi bần bật. Một trong những nơi mà các đầu bếp toàn quốc hướng về nhiều nhất chính là nhà khách Chính phủ. Nhưng nhà khách Chính phủ quá khó vào, tài nấu nướng đủ rồi cũng không chắc có thể vào, chế độ tuyển chọn là một câu đố. Nói chung, có thể vào hay không là một chuyện huyền học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận