Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 146 - Cua hấp cam 3




Lưu sư phụ xua tay, vẻ mặt thờ ơ: "Tôi sẽ không hối hận đâu, tôi nói cho ông biết, tôi đã nếm qua bánh bao hấp của nhiều tiệm trên cả nước, nhưng không có cái nào ngon bằng của tôi làm. Cho đến nay, ngoại trừ một học trò bên ngoài mà tôi đã từng nhận, cũng chưa từng gặp ai làm bánh bao hấp ngon hơn tôi."
Lưu sư phụ nghĩ đến Kỷ Tử Hoài, thế là cảm thán: "Học trò kia mà tôi đã từng nhận quả thực có thiên phú, nếu không phải đối phương chỉ muốn học sở trường tuyệt chiêu của tôi, không muốn học gì khác, thì tôi thật sự muốn đem hết kỹ nghệ của mình truyền cho cậu ta."
"Nếu là bánh bao hấp do học trò của tôi làm, tôi mới tin đối phương làm ngon hơn của tôi. Nhưng học trò kia của tôi chỉ thích nghiên cứu các món ăn, căn bản không thích mở quán chiêu đãi khách hàng. Vậy khẳng định tiệm này không phải do cậu ta mở, vì vậy chúng ta không cần đi xem."
Lưu sư phụ vừa chuẩn bị rời đi, chợt Vương sư phụ giống như nhìn thấy cái gì, giơ tay lên, chỉ vào tiệm cơm, nói: "Người đó nhìn quen mắt quá, có phải là học trò mà ông nói hay không?"
Lưu sư phụ tập trung nhìn vào, phát hiện người đứng trước quầy thu ngân tính tiền cho khách, xác thực trông rất quen mắt. Đợi đến khi ông ấy quan sát kỹ, mới nhận ra đó chính là Kỷ Tử Hoài!
………………
Kỷ Tử Hoài nhìn Lưu sư phụ đứng ở trước mặt, nhận ra đối phương, thế là tò mò hỏi: "Thầy, sao thầy lại ở chỗ này?"
Lưu sư phụ nhìn cách bày trí bên trong tiệm cơm với ánh mắt bắt bẻ: "Cái tiệm này cũng quá nhỏ rồi đi. Này Kỷ Tử Hoài, có phải trong nhà em xảy ra vấn đề gì về tài chính, cho nên mới mở quán ăn kiểu này hay không. Nếu như em thiếu tiền, có thể nói với thầy, dù sao thầy cũng là thầy của em, không thể ngồi yên mặc kệ như thế được. Hay là em đóng cái tiệm nhỏ này đi, trở về Đỉnh Lâu làm đầu bếp cùng thầy, thầy sẽ bao em ăn ngon uống sướng. Chỉ cần thầy có một miếng cơm ăn, nhất định sẽ không để cho em chết đói.”
Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe được những lời của Lưu sư phụ, có chút mờ mịt, không hiểu ông ấy đang nói cái gì, phản ứng một hồi mới biết Lưu sư phụ đã hiểu lầm, tưởng cái tiệm này là do anh ấy mở.
Kỷ Tử Hoài lập tức nói: "Trong nhà của em không xảy ra vấn đề. Cái tiệm này cũng không phải do em mở."
Sau khi Lưu sư phụ nghe được lời của Kỷ Tử Hoài, ông ấy cực kỳ nghi hoặc: "Vậy em làm đầu bếp ở đây à?"
Kỷ Tử Hoài lắc đầu: "Không phải."
Lưu sư phụ cười cười, nói đùa: "Vậy hẳn là làm nhân viên phục vụ ở đây rồi."
Kỷ Tử Hoài gật đầu: "Vâng ạ."
Lưu sư phụ: "???"
Lưu sư phụ nghe xong lời của Kỷ Tử Hoài, nghĩ đến một Kỷ Tử Hoài đã từng tiêu tiền như nước, cả người sửng sốt: "Là ai mà có thể mời được em đến làm nhân viên phục vụ vậy?"
“Đương nhiên là sếp của em rồi.” - Kỷ Tử Hoài đáp.
Ngay lúc này, có rất nhiều khách đến tiệm cơm, lục tục ngo ngoe bước đến trước quầy thu ngân.
Kỷ Tử Hoài không hàn huyên với Lưu sư phụ nữa: "Thầy Lưu, bây giờ em đang làm việc. Chờ em tan ca lại trò chuyện tiếp nhé. Thầy muốn ăn cái gì, có thể nói với em."
Lưu sư phụ vẫn còn đang bàng hoàng, không kịp suy nghĩ gì, cuối cùng vẫn là Vương sư phụ nói: "Chúng tôi muốn bánh bao hấp, bánh đậu xanh và bánh trung thu."
Kỷ Tử Hoài lắc đầu nói: "Các người đến muộn rồi, bánh trung thu đã hết lâu rồi, bánh đậu xanh hôm nay cũng đã bán hết, chỉ còn lại bánh bao hấp thôi."
Sau khi suy nghĩ một chút, Vương sư phụ nói: "Chỉ còn có bánh bao hấp thôi à? Vậy cũng được. Thế cho ba phần bánh bao hấp đi."
Vương sư phụ nhìn thực đơn viết trên bảng đen bên cạnh quầy thu ngân, lại dán mắt vào dòng chữ trên đó: "Ở đây còn có thịt viên hầm à. Muốn làm thịt viên ngon cũng rất khó đấy, cho chúng tôi thêm ba phần thịt viên hầm đi."
Khi ba người tìm được một chỗ để ngồi xuống, cả người Lưu sư phụ vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, làm sao cậu ấy lại tới đây làm nhân viên phục vụ được chứ?"
Đợi đến tất cả món ăn được dọn ra, Vương sư phụ vỗ vỗ Lưu sư phụ vẫn còn đang suy nghĩ viển vông, nói: "Mau lấy lại tinh thần đi, đồ ăn được dọn lên rồi này."
Bây giờ, Lưu sư phụ mới định thần lại và nhìn bánh bao hấp trước mặt. Lần đầu tiên nhìn thấy cái bánh bao hấp này, ông ấy đã vô cùng chấn động.
Bởi vì cái bánh bao hấp này còn to hơn cái của ông ấy làm, vỏ cũng mỏng hơn rất nhiều.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo*, ông ấy biết mỗi cái bánh bao hấp làm mỏng đi một li, độ khó sẽ tăng theo bấy nhiêu lần. Ngay từ lần đầu tiên nhìn cái bánh bao hấp này, ông ấy đã biết đầu bếp ở đây giỏi hơn mình về phương diện tạo hình.
(*) Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo: Đại ý câu nói này có nghĩa là chỉ sự khác nhau giữa người trong nghề và người ngoài nghề. Người ngoài nghề chỉ quan tâm tới bề nổi câu chuyện, xem kết quả công việc và xem hiệu ứng mà người kia mang lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận