Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 616 - Thủ đô 14




Đám người Bạch Nhất Nặc đến thủ đô tương đối sớm, còn cách cuộc thi Đêm tìm vị ở thủ đô một tuần.
Trước kia họ cũng từng du lịch tập thể, là lúc tết trùng cửu đến núi Linh chơi. Nhưng khi đó, Quý Dư Trì và Samoyed còn chưa đến, chỉ có ba người leo núi Linh.
Lần này tới thủ đô là lần thứ hai cả tiệm cơm bọn họ ra ngoài du lịch, đội ngũ lớn hơn rất nhiều.
Đoàn người bọn họ không hiểu về thủ đô, không sành chơi cho lắm, Tô Mạt Mạt thích du lịch nhất mà kiến thức nửa vời, Kỷ Tử Hoài cũng không hiểu.
Viên Ôn nghe thấy họ muốn đi ra ngoài chơi thì cực kì quan tâm sắp xếp hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ, cũng chính là An Thanh.
An Thanh đi tới biệt thự từ sáng sớm, Bạch Nhất Nặc dậy sớm nhất, đã vệ sinh cá nhân xong rồi, đang nấu cơm sáng.
Bạch Nhất Nặc hơi ngạc nhiên: “Anh trai cậu đâu?”
An Thanh liếc Bạch Nhất Nặc, cười hỏi ngược lại: “Cô không biết là nguyên nhân gì ư?”
Bạch Nhất Nặc nghi ngờ hỏi: “Làm sao tôi biết được?”
“Anh ấy vì cô mà tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối đấy.”
Sau khi Tô Mạt Mạt rời giường, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. Cô ấy nghe được câu nói của An Thanh thì tâm hồn hóng hớt nổi dậy: “Vãi đạn, trâu bò như vậy ư?”
Chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu?
Nội tâm Tô Mạt Mạt bắt đầu xoắn xuýt thay Bạch Nhất Nặc, An Án đẹp trai thì đẹp trai thật, chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, còn nhỏ hơn Bạch Nhất Nặc một tuổi. Nhưng cô ấy nghĩ lại, chẳng phải tiểu nãi cẩu càng ngon lành cành đào hơn ư?
Bạch Nhất Nặc càng mơ hồ hơn: “Hả? Cậu đừng có nói bậy.”
An Thanh cười, cuối cùng nói: “Anh ấy bị chú kéo đi huấn luyện đặc biệt rồi, chậc chậc, đêm qua cả đêm không ngủ, lúc tôi ra ngoài, anh ấy mới trở về phòng.”
Tô Mạt Mạt thở dài, thì ra không phải như cô ấy tưởng tượng.
Bạch Nhất Nặc hơi lưỡng lự: “Chú Viên khiến cậu ấy thức suốt đêm à? Thức đêm là một chuyện không tốt đâu.”
“Là chính bản thân anh ấy muốn luyện đến lúc đó.”
An Thanh nói: “Không cần quan tâm anh ấy đâu. Sáng hôm nay chúng ta đến cố cung tham quan, buổi trưa đến chỗ tôi sắp xếp ăn cơm.”
“Được.” Bạch Nhất Nặc gật đầu, động tác trên tay không ngừng lại, tiếp tục nấu bữa sáng.
Có người địa phương dẫn đi du lịch nhất định sẽ tốt hơn đi bừa như con ruồi không đầu.
Đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Bạch Nhất Nặc để thìa xuống, nhận điện thoại: “Xin chào.”
Giọng nói trong loa có phần quen thuộc: “Bà chủ Bạch, tôi gọi điện thoại là vì muốn nói với cô một chuyện.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Trịnh Tự Huân nói: “Phim tài liệu Chí Vị sắp phát song rồi, lần này quyết định chiều trên kênh CCTVx.”
“Không phải kênh CCTVy ư?” Tay cầm thìa của Bạch Nhất Nặc dừng một chút, hơi nghi hoặc.
Kênh mà Bạch Nhất Nặc nói đến là kênh chuyên chiếu phim tài liệu của CCTV, từng phát sóng mùa đầu tiên của phim tài liệu Chí Vị, hoàn toàn khác với kênh mà Trịnh Tự Huân nói.
Giọng điệu của Trịnh Tự Huân khó nén niềm vui: “Tỉ lệ người xem của đài này tốt hơn. Còn có một tin tốt nữa, không chỉ có một kênh này phát sóng mùa thứ hai, không ít đài địa phương cũng mua bản quyền phát sóng bộ phim tài liệu này. Tính gộp các kênh lớn nhỏ thì có chừng hơn mười kênh đấy.”
Trịnh Tự Huân cũng không ngờ sẽ có nhiều người mua như vậy. Ông tổng kết ra một nguyên nhân, đầu tiên là mùa một quá nổi khiến rất nhiều lãnh đạo sản sinh lòng tin đối với tỉ lệ người xem. Cái thứ hai là bởi vì chế tác của mùa thứ hai phim tài liệu càng tốt hơn, nội dung tỉ mỉ xác thực, phù hợp với quan điểm chính.
“Vẫn chưa hết đâu. Mùa đầu tiên đã có bản tiếng nước ngoài rồi, đang phát sóng ở rất nhiều quốc gia. Nếu như tiếng vang của mùa thứ hai tốt, nghe nói lãnh đạo chuẩn bị dịch mùa thứ hai thành bản tiếng nước ngoài, phát sóng ở đài quốc tế và bán đến những quốc gia khác.” Trịnh Tự Huân nói: “Nhưng chuyện này chưa chắc chắn, đây chỉ là tin tức nội bộ, cô đừng nói cho người khác.”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Nhất Nặc lập tức bằng lòng.
Sở dĩ Trịnh Tự Huân đặc biệt tìm Bạch Nhất Nặc không chỉ là vì quan hệ cá nhân tốt mà còn là vì thời lượng về tiệm cơm Bạch Ký rất lớn, đáng để thông báo đặc biệt.
Bạch Nhất Nặc cúp điện thoại, nói cho Tô Mạt Mạt biết tin tức mùa thứ hai sắp phát sóng.
Tô Mạt Mạt vừa mừng vừa sợ: “Đêm tìm vị quá hot, hơn nữa thời gian chế tác của phim tài liệu này không khỏi quá dài, em chờ mãi chờ mãi đến mức đã quên cả rồi.”
Sau khi Quý Dư Trì xuống lầu, vừa vặn nghe thấy lời của bọn họ bèn nói: “Thời gian chế tác hậu kỳ của phim phóng sự tốn mấy tháng cực kỳ bình thường. Nếu như muốn bảo đảm chất lượng thì cũng có khối bộ phải lấy đơn vị hàng năm đấy.”
An Thanh nghe thấy lời bọn họ, hơi nghi hoặc: “Mọi người đang nói tới phim tài liệu Chí Vị à?”
“Đúng vậy.”
An Thanh rất quen thuộc với bộ phim tài liệu này. Mùa đầu tiên của phim tài liệu Chí Vị nói rõ tường tận nhà hàng quán rượu nổi tiếng các nơi ở toàn quốc, trong đó bao gồm cả Văn Hội Lâu. An Thanh không biết tình hình của mùa thứ hai, chỉ nghe nói đoàn làm phim đã đến Hải Thị rồi.
An Thanh không nhịn được mà nói: “Mọi người quan tâm cái này làm gì, lẽ nào tiệm cơm của mọi người có thể lên bộ phim tài liệu này?”
Sau khi An Thanh nói xong liền lắc đầu, thấy ý nghĩ của chính mình quá bất hợp lí: “Không thể nào.”
Dựa theo tình hình mùa đầu tiên thì chắc mùa thứ hai cũng sẽ quay quán rượu và nhà hàng, sẽ không có chút liên qua nào tới tiệm cơm Bạch Ký.
Tô Mạt Mạt nghe thấy lời An Thanh nói, bất mãn hừ một tiếng: “Nói bậy, tiệm cơm Bạch Ký lên rồi.”
An Thanh kinh ngạc không thôi: “Vì sao?”
Bạch Nhất Nặc giải thích: “Đạo diễn từng giải thích với tôi, bởi vì lãnh đạo yêu cầu nên phải bỏ thêm một ít nguyên tố phố phường vào. Cộng thêm một vài nguyên tố khác nên Bạch Ký đã được mời.”
Bạch Nhất Nặc nói rất đơn giản nhưng An Thanh không cảm thấy chuyện này rất đơn giản.
Quán rượu nhà hàng rất ít nhưng quán ăn nhỏ ở phố phường rất nhiều, càng chưa nói đến đô thị lớn có tình quốc tế như Hải Thị. Tay nghề của Bạch Nhất Nặc phải tốt đến cỡ nào mới có thể làm cho một tiệm cơm từ trong số lượng nhà hàng như sao trên trời được trổ hết tài năng chứ?
An Thanh càng ngày càng mờ mịt.
Tiệm cơm Bạch Ký này thật sự càng ngày càng khiến cậu ấy khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận