Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 298 - Súp ngỗng già ở trang trại 2




Dân gian có câu ngạn ngữ uống súp ngỗng, ăn thịt ngỗng, bốn mùa không ho không ốm bởi vì trong thịt ngỗng có nhiều loại axit amin và hàm lượng protein cao.
Các vị khách không nhịn được mà uống nước súp, mỗi lần uống một ngụm vào thì như cảm thấy trong miệng tươi mát đầy sức sống, thậm chí còn muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi vào.
Một lúc sau, chiếc thìa của anh chạm vào đáy bát mà không bị cản trở gì, phát ra âm thanh giòn tan, lúc này anh ta mới nhận ra rằng mình đã ăn hết bát súp ngỗng già.
Vị khách nhìn thấy đáy bát trống rỗng thì mới chậm dãi định thần lại, anh ta phát hiện ra bản thân đã ăn quá nhanh nên toàn thân nóng bừng, trên trán còn toát ra đầy mồ hôi. Nhưng mà cái nóng này cũng không khó chịu mà ngược lại nó khiến cho toàn thân trở nên khoan khoái dễ chịu.
Vì tiết trời thu hơi lạnh, lại được ăn một phần súp ngỗng già như vậy nên anh ta càng cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái, thần thái sáng láng, toàn thân như có thêm sức mạnh.
Vị khách cầm thìa lên múc một bát súp ngỗng già nữa, bạn của anh ta nhìn thấy dáng vẻ vội vã như vậy của anh ta thì có cảm giác nguy cơ nên không nhịn được mà nói: “Không phải anh vừa bảo thích rượu hoa cúc nhất sao? Tại sao lại uống súp ngỗng già hạnh phúc đến như vậy?”
Vị khách nghe thấy vậy thì che miệng lại, anh ta lúng túng hắng giọng lại nói: “Không còn cách nào khác, rượu hoa cúc không còn, tôi cũng chỉ có thể đợi đến sang năm mới có thể uống rượu hoa cúc. Tại sao lại không thể cho phép bản thân quên đi nó một thời gian chứ?”
“Tên đàn ông tồi.” Người bạn lên án.

Hiện tại Phương Vân là sinh viên đại học Khoa Học và Kỹ Thuật, cũng là người phát triển ứng dụng của tiệm cơm Bạch Ký.
Tuy rằng ứng dụng tiệm cơm Bạch Ký là do anh ta tạo ra, hơn nữa còn ký hợp đồng để duy trì nhưng mà anh ta cũng không lợi dụng điều này để đặt các món ăn từ tiệm cơm Bạch Ký.
Anh ta là một người giản dị, trung thực, không bao giờ nghĩ đến việc đi đường tắt, anh ta chính là một người chỉ biết đến khoa học và kỹ thuật.
Rõ ràng là anh ta có thế dễ dàng chiếm được món ăn nhưng mà anh ta muốn dựa vào thực lực của chính mình. Là một sinh viên khoa học và kỹ thuật, đầu óc của anh ta rất nhanh nhạy, tốc độ tay của anh ta cũng rất nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp được.
Hôm nay, khi đồng hồ báo thức reo lên đúng giờ thì Phương Vân mở ứng dụng tiệm cơm Bạch Ký ra, ngay khi trang web được mở ra thì anh ta nhanh chóng thêm món súp ngỗng già vào giỏ hàng rồi nhấn đặt hàng.
Anh ta không ở trong ký túc xá mà đang ở phòng thí nghiệm để thực hành, vì vậy anh ta trực tiếp điền địa chỉ là ở phòng thí nghiệm.
Khi món súp ngỗng già được giao đến thì anh ta đi xuống lấy đồ, đồng thời phát hiện ra thầy của mình đã quay trở về.
Lúc này xuất phát từ lễ phép, Phương Vân chào hỏi: “Thầy, thầy đã ăn cơm trưa chưa, có muốn ăn cùng em không?”
Giáo sư Vương lắc đầu: “Thầy vừa mới đến căn tin ăn rồi, em cứ ăn đi.”
Đôi lúc bọn họ thực hành ở phòng thí nghiệm mất cả một đêm nên thường sẽ ăn ở phòng thí nghiệm, thậm chí ở bên cạnh còn có một phòng riêng dành cho việc nghỉ ngơi.
Sau đó Phương Vân đặt đồ lên trên bàn hội nghị, mở hộp ở bên ngoài, lấy ra súp ngỗng già và cơm bên trong ra.
Giáo sư Vương ngửi thấy mùi thơm lạ ở trong không khí, không khỏi hít một hơi, ông tò mò hỏi: “Em mua món gì vậy? Mùi thơm quá.”
Phương Vân nói: “Súp ngỗng già.”
Phương Vân thích ăn thịt nên đã lấy đũa gắp lên miếng thịt chân ngỗng trước. Khi anh ta cho miếng thịt ngỗng vào miệng thì đôi mắt anh ta mở to ra.
Thịt ngỗng này quá ngon rồi.
Mặc dù tên món này là súp ngỗng già nhưng mà từ lão nông này đã cho thấy rõ hương vị êm dịu của súp ngỗng, Bạch Nhất Nặc không chọn một con ngỗng có chu kỳ sinh trưởng dài mà lại chọn một con ngỗng khoảng sáu tháng tuổi, khi thịt mềm nhất.
Trong quá trình chế biến món súp ngỗng già này cần đặc biệt chú ý đến lửa, bởi vì thịt rất mềm nên rất dễ bị nhão, còn nếu không đủ lửa thì sẽ rất dính răng.
Bạch Nhất Nặc dùng lửa nhỏ nấu trong vòng ba tiếng, đây cũng là lúc thịt ngỗng mềm nhất.
Khi Phương Vân cắn một miếng thịt ngỗng liền cảm thấy nước súp ngọt thơm lừng trào ra trong miệng, tiếp theo là mùi thơm tươi mát khiến anh ta cảm thấy trong miệng như tràn đầy hương vị tươi mới.
Phương Vân nhai phần thịt ngỗng không nhịn được mà nuốt xuống, anh ta thốt lên: “Thật mềm!”
Bởi vì gần đây Phương Vân đã thức liên tiếp nhiều đêm cho nên anh ta cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nhưng mà ngay sau khi ăn món súp lão nông này thì dường như có một dòng suối tươi mát cuốn trôi đi tất cả mỏi mệt của anh ta, thịt ngỗng đã biến thành năng lượng khiến cho trạng thái tinh thần của anh ta trở nên khá hơn rất nhiều.
Phương Vân đang ăn từng miếng thịt ngỗng một thì giáo sư Vương vốn dĩ đang ở một bên thấy Phương Vân ăn càng lúc càng nhanh khiến cho ông nhịn không được mà đi đến.
Nhìn thấy tướng ăn của anh ta, sau đó lại nhìn màu sắc của súp ngỗng khiến cho ông không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Súp lão nông này có vẻ ăn rất ngon.

Bạn cần đăng nhập để bình luận