Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 55 - Thang bao 4




Kết quả chủ livestream lại ăn không ngóc đầu, một hồi ăn một cái đùi gà, một hồi lại uống hết nửa ly nước ô mai, dạ dày cứ như cái hố không đáy.
Một người trong livestream thậm chí còn tặng cho một chiếc du thuyền đắt nhất và nhắn lại: "Tại sao anh lại không để ý tới chúng tôi? Chúng tôi cũng muốn ăn!"
Tuy nhiên, Lục Tửu thậm chí còn không thèm nhìn vào điện thoại của mình, nên hoàn toàn không nhìn thấy món quà này.
Bọn họ chỉ có thể tức giận mở phần mềm đặt thức ăn ra, kết quả tiệm này lại không có dịch vụ lấy hàng, thật đáng ghét! Nhưng bọn họ nhìn thức ăn thơm phức trên bàn, lưu luyến không nỡ rời đi, chỉ có thể nhìn chủ livestream ăn như gió cuốn, trong lòng lại dâng lên một cỗ khát vọng chưa từng có.
[Hu hu hu, mặc dù lần này không giải thích, nhưng từ động tác của chủ livestream, tôi có thể cảm nhận được bàn ăn này ngon như thế nào.]
[Hóa ra trước kia chủ livestream vừa ăn vừa giải thích, vì các món ăn kia không ngon bằng món do tiệm cơm này làm.]
[Tôi nhìn đến nỗi đói bụng luôn, nhưng không những không ăn được mà xung quanh còn không có đồ ăn vặt, nước mắt không khỏi chảy từ khóe miệng xuống.]
Đợi đến khi Lục Tửu ăn sạch đồ ăn, hài lòng ngả người ra ghế, hồn đi du ngoạn một hồi lâu, mới phản ứng nhìn vào điện thoại của mình.
Một người luôn hết mình vì công việc như anh ta, thế mà không lập tức xoa dịu người hâm mộ, ngược lại vừa uống nước ô mai, vừa nói: "Các bạn có biết bây giờ tôi đặc biệt ghen ghét với ai không?"
[Tôi không biết anh đang ghét với ai, nhưng hiện tại chúng tôi đặc biệt ghét anh.]
[Chủ livestream đầu độc, bỏ theo dõi thôi!]
"Tôi hiện tại đặc biệt ghen ghét với các học sinh của trường trung học cơ sở Hải thị. Trường của họ rất gần đây, mỗi ngày đều có thể ăn bữa ăn thần tiên như vậy. Mắt của tôi đều đỏ lên vì ghen tị rồi."
"Hu hu hu, bây giờ tôi quay lại thời đi học có còn kịp không? Nhưng điểm vào của trung học cao quá, tôi thi không qua, haiz.”
Khán giả trong livestream nhìn Lục Tửu trước khi đến và về sau cứ như là hai người khác nhau: [...Anh còn nhớ mình đến để đánh giá đồ ăn không?]
……………………………………
Bạch Nhất Nặc lấy thang bao ra khỏi lồng và mở nó ra, thang bao có vỏ mỏng và nhiều nước súp to bằng lòng bàn tay, tròn vo như thể không cẩn thận sẽ làm nó vỡ ra.
Lúc này, một người quen đến tiệm cơm.
Ông cụ Tô bước vào với một người đàn ông lớn tuổi có thần thái sáng láng và khí chất nho nhã.
Thẩm Vân Khởi nhìn cách bài trí của tiệm cơm: "Thì ra đây là cửa tiệm làm bánh đậu xanh. Tôi còn không biết nó gần trường học đến vậy."
Ông cụ Tô chống gậy, đắc ý nói: "Cái này ông không giỏi bằng tôi, vì ông không có tinh thần để khám phá những điều chưa biết."
Thẩm Vân Khởi vui tươi hớn hở, gật đầu: "Không sai, nhưng tôi không biết ông có thể thăm dò bao lâu, có thể giấu diếm con dâu và con của ông bao lâu?"
Ông cụ Tô trong nháy mắt bỗng ỉu xìu: "Nếu ông còn giẫm vào chỗ đau của tôi, sau này tôi sẽ bảo chủ tiệm không cho ông đến ăn cơm nữa, xem ông còn có thể vào ăn bánh đậu xanh hay không."
"Chủ tiệm mới sẽ không nghe ông cố tình gây sự đâu."
Thẩm Vân Khởi nhìn thực đơn trên tường, hai mắt sáng lên, nóng lòng không đợi được: "Hoá ra ông không có gạt tôi, chữ của chủ tiệm này quả thực viết rất đẹp, chữ này đã thành khí khái."
Trong lúc Thẩm Vân Khởi đang suy tư về nét chữ, thì ông cụ Tô đã chạy đến tán gẫu với Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc vì thế mới biết người đó chính là thầy giáo già trong miệng của Triệu Tư Kỳ, kể từ khi phát hiện vị thầy giáo này nói giúp cho tiệm cơm trên mạng, cô đã rất muốn cảm ơn ông ấy. Nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, không ngờ ông ấy lại chủ động đến.
"Ông ấy chính là một tên cáo già, từ lúc còn trẻ đã to tiếng với ông mỗi ngày, ngoại trừ làm giáo viên thì vẫn còn bên ngoài không có chỗ nào đáng để khen ngợi. Hôm nay ông ấy cố ý đến mua bánh đậu xanh. Haiz, sớm biết như thế thì lúc trước đã không khoe khoang, chia cho ông ấy một cái bánh đậu xanh, ông lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rồi!" Ông cụ Tô thở dài nói: "Chủ tiệm, hay là cháu đem phần của ông ấy cho ông đi, ông là khách quen mà."
Điều khiến ông cụ Tô đau lòng chính là Bạch Nhất Nặc không những phớt lờ ông, mà còn vào bếp lấy ra mười hộp bánh đậu xanh: “Bánh đậu xanh này là cháu mới vừa làm xong, đợi lát nữa cháu lại làm thêm mười hộp, sẽ không ảnh hưởng đến phần của khách trong tiệm đâu. Vì để cảm ơn ông, xin ông hãy nhận đi, không thu tiền của ông đâu ạ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận