Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 485 - Hàu tỏi 10




"Sau khi Quý Dư Trì đăng weibo, vòng bạn bè của tôi đã lấy "Là tôi" làm câu cửa miệng rồi, tình cờ gặp chuyện gì cũng nói một câu "Là tôi", chứng tỏ anh ấy hot cỡ nào. Ảnh đế đang trong lúc chạm tay là bỏng, vì sao lại nghĩ không thông? Tôi vẫn chờ anh ấy diễn bộ phim tiếp theo, cho tôi rửa mắt đấy. Lẽ nào Bạch Ký kia có bùa hay sao?”
Từ sau khi Quý Dư Trì đăng weibo, trên mạng hầu như sôi sùng sục, tiệm cơm Bạch Ký cũng dần dần cuốn vào trong sóng triều.
Người đến hỏi Bạch Nhất Nặc về Quý Dư Trì càng ngày càng nhiều, không chỉ có khách mới mà còn có khách cũ. Cô có chút kinh ngạc, dần dần có cảm giác thật đối với độ hot của Quý Dư Trì, tại sao dường như khách nào cũng biết Quý Dư Trì thế?
May mà vào thứ sáu, cô nhận được một cú điện thoại, để cô có thể tạm thời thay đổi hoàn cảnh.
“Chào cô, là cô Bạch ạ? Tôi là nhân viên công tác của cuộc thi đêm tìm vị khu Hải Thị, hồ sơ cá nhân của cô đã thông qua xét duyệt, lần tuyển chọn này tổ chức tại trung tâm triển lãm quốc gia khu Thanh Uyển, xin hỏi cô sẽ tham gia chứ?”
“Vâng ạ.”
“Được, vậy tôi sẽ ghi tên của cô vào hệ thống.” Nhân viên chăm sóc khách hàng nói: “Căn cứ tin tức thể hiện, chủ đề món ăn của lần tuyển chọn này là món chính, xin cô hãy chuẩn bị sẵn sàng. Cuộc tranh tài lần này có giám khảo đại chúng, áp dụng thang điểm một trăm, chỉ có tuyển thủ đạt được xếp hạng top 100 mới có thể đi vào đợt thi đấu thứ hai. Cảm ơn sự tham dự của cô, chúc cô vui vẻ, tạm biệt.”
“Vâng, cám ơn anh.” Giọng điệu Bạch Nhất Nặc dịu dàng, sau đó cúp điện thoại.
Lúc này, Kỷ Tử Hoài đi tới từ ngoài cửa, cô và anh ấy nhìn nhau một cái.
Bạch Nhất Nặc đã hiểu trong lòng: “Anh cũng nhận được điện thoại rồi à?”
Kỷ Tử Hoài: “Ừ, vừa mới nhận được. Chủ đề của cô là món chính à?”
“Đúng vậy.”
Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của Bạch Nhất Nặc thì rơi vào trầm mặc. anh ấy đẹp trai, đường nét cằm rõ ràng, lúc không cảm xúc có vẻ hơi lạnh lùng, sẽ cho người ta cảm thấy anh ấy không dễ chọc vào.
Ngoại hình Bạch Nhất Nặc đẹp đẽ, khí chất dịu dàng, thoạt nhìn tính cách cực kì tốt. Còn Kỷ Tử Hoài thì giống như một thần giữ cửa, từ sau khi Kỷ Tử Hoài tới tiệm cơm Bạch Ký, nếu có vài khách hàng ầm ĩ quá thì Bạch Nhất Nặc sẽ đẩy Kỷ Tử Hoài ra. Khách hàng nhìn thấy anh ấy cao hơn mét chín, dáng dấp như một người khổng lồ, mặt mày còn lạnh lẽo như thế, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng Bạch Nhất Nặc hiểu anh ấy, vừa nhìn vẻ mặt của anh ấy đã biết anh ấy lại đang thất thần rồi.
Cực kì đáng sợ.
Bạch Nhất Nặc cắt ngang sự trầm mặc của anh ấy, nói: “Ngày mai phải so tài rồi, anh dự định làm món gì?”
Kỷ Tử Hoài gãi đầu mình, vô cùng xoắn xuýt: “Tôi không biết.”
Phạm vi món chính này thật sự quá rộng, định nghĩa của món chính là thức ăn chủ yếu trên bàn ăn, cũng chính là loại ngũ cốc, loại đậu và loại thân củ. Món chính là loại ẩm thực cung cấp cho nhu cầu nguyên tố như tinh bột, protein của nhân loại hằng ngày.
Trên bàn cơm của người trong nước, món chính thường gặp có rất nhiều loại, ví dụ như cơm tẻ, bánh màn thầu, bánh nướng, mì sợi hoặc là các loại chế phẩm từ ngủ cốc và khoai khác.
Lúc Bạch Nhất Nặc nghe được chủ đề thi đấu này, trong lòng khá tán thành đối với ban tổ chức định ra chủ đề. Thảo nào là giám khảo, ra đề mục vừa gắn liền với thực tế lại rất có ý nghĩa.
Kỷ Tử Hoài học nhiều nhất là đồ ăn cao cấp, trong này cũng có thứ có thể được coi món chính. Sau khi suy tư một phen, anh ấy đã tìm được đáp án.
Sau khi Kỷ Tử Hoài đưa ra quyết định, Bạch Nhất Nặc đã tìm được hai người khác: “Ngày mai chúng tôi phải tham gia thi đấu, ban tổ chức nói có ghế quan sát tại chỗ, hai người muốn đi cùng chúng tô không?”
“Nếu như không muốn đi thì hai người về nhà chơi đi.”
Cô vẫn nhớ lần trước sau khi báo cho hai người biết việc tranh tài, hai người đều bày tỏ ý muốn đi.
Tô Mạt Mạt nghe thấy lời của Bạch Nhất Nặc thì hết sức phấn khởi nói: “Thi đấu ẩm thực không phải là có thể ăn đồ ăn ngon ư? Em muốn đi.”
“Ban tổ chức chỉ nói có thể xem thi đấu, có thể ăn được hay không thì tôi không chắc chắn. Thế nhưng có rất nhiều tuyển thủ, giám khảo lại rất ít, khẳng định không ăn được nhiều đồ ăn như vậy, chắc sẽ chia cho người xem.”
Quý Dư Trì nghe thấy Bạch Nhất Nặc mời lại lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Thân phận của tôi bị lộ rồi, bây giờ đang bàn với người đại diện xem nên xử lý như thế nào, bây giờ tôi không thể đi.”
“Được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận