Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 682 - Phiên ngoại: Chúng ta hẹn hò đi 1




Sau khi tranh tài kết thúc, cô căn bản không có thời gian rảnh, luôn bận chuyện bữa tiệc do chính phủ tổ chức, mỗi ngày đều phải ở nhà khách Chính phủ đến rất khuya.
Sau khi ra khỏi cửa, cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở trước xe đợi cô.
Từ sau ngày đó nói chuyện rõ ràng, dường như anh đã thật sự bắt đầu theo đuổi cô.
Thủ đô rơi tuyết lớn như lông ngỗng, trong không khí tràn ngập cái lạnh lẽo thấu xương, cô không biết anh ấy đã chờ bao lâu.
Thịnh Hàn chủ động mở cửa xe: “Tôi đưa em về.”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một chút, sau đó ừ một tiếng, lên xe của Thịnh Hàn.
“Trở về chỗ lúc trước à?”
“Vâng.”
Thịnh Hàn nghiêng người sang, điều chỉnh giây an toàn cho cô. Trên người của anh là mùi vị nhàn nhạt của tuyết mùa đông, sạch sẽ tươi mát.
Bởi vì một mình cô hầu như phải làm công việc của ba người nên mất rất nhiều sức. Bên trong xe phát âm nhạc êm dịu, cô ngửi thấy mùi này, từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thịnh Hàn thấy cô ngủ, thế là lấy thảm từ trong tủ bên cạnh ra đắp lên trên người cô.
Bạch Nhất Nặc tỉnh dậy, xe đã chạy đến dưới lầu biệt thự vùng ngoại thành của Kỷ Tử Hoài.
Cô có phần ảo não, cô chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, sao lại ngủ mất chứ?
Cô cảm thấy có thể là bởi vì nhiệt độ trong xe thích hợp, khiến người ta buồn ngủ, cũng có thể... cô không có phòng bị gì với anh ấy.
Cô lập tức cởi giây an toàn ra, vội vàng nói: “Cảm ơn.”
Sau đó lập tức xuống xe.
Cô đi nhanh vào biệt thự, vừa mới đặt túi xuống, wechat official của Bạch Ký trên điện thoại di động đã nhận được một tin nhắn.
SH: [Ngủ ngon.]
Gương mặt Bạch Nhất Nặc hơi đỏ lên, đặt điện thoại di động xuống.
Trong khoảng thời gian này công việc của cô quá bận, bận đến mức không có thời gian hẹn hò, cho nên Thịnh Hàn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa đón cô đi làm.
Nhưng thời gian nho nhỏ này cũng được anh ấy làm cho ra trò. Không biết có phải là bị Kỷ Sương Hành kích thích hay không mà anh ấy cũng tặng hoa, mỗi ngày một bó, hoàn toàn không giống nhau.
Thời gian trôi qua, trên xe từ từ có thảm, còn có mùi hương hoa mai cô thích, âm nhạc trong xe cũng đều là thứ cô yêu thích. Bạch Nhất Nặc gần như chưa từng nói về sở thích của mình, đây đều là Thịnh Hàn tự mình ghi chép.
Đêm hôm tết ông Táo đúng là ngày cuối cùng trong ước hẹn của họ.
Anh ấy vẫn đưa cô trở lại biệt thự.
Nhưng bầu không khí không giống lúc trước. Bởi vì hôm nay chính là lúc cho ra kết quả.
Tay Thịnh Hàn nắm vô lăng có phần cứng ngắc, anh ấy không biết có thể thông qua khảo nghiệm của cô hay không.
Sau khi tới địa điểm, anh ấy xuống xe chủ động mở cửa xe cho cô. Dọc đường Bạch Nhất Nặc đều đang nói những chuyện khác, hoàn toàn không nói tới chuyện ước hẹn.
Thịnh Hàn siết chặt nắm tay, đốt ngón tay trắng bệch, quả nhiên là không được ư?
Lúc này, Bạch Nhất Nặc đột nhiên mở miệng: “Thịnh Hàn, em có lời muốn nói với anh.”
Thịnh Hàn từ từ đi tới đối diện cô.
Bởi vì hai người cách nhau rất gần, Bạch Nhất Nặc có thể ngửi được mùi hương mát lạnh trên người anh ấy, khiến người ta rất an tâm.
Kiếp trước sở dĩ cô hai mươi còn chưa kết hôn là bởi vì cô cực kỳ thận trọng với chuyện tình cảm. Nếu không dựa vào thân phận của cô, hầu như bạn đời kiều gi cô cũng có thể tìm được.
Bởi vì gia đình mỹ mãn, cô hâm mộ tình cảm vợ chồng nặng tình giống như cha mẹ.
Cô khát vọng yêu, khát vọng được người ta dịu dàng đối đãi.
Nếu như không gặp được người thích hợp thì cô sẽ không tạm bợ.
Con đường học bếp chậm rãi, vô cùng gian khổ. Một khi Bạch Nhất Nặc đã nhận định mục tiêu thì sẽ không dễ dàng buông tay, nếu không sẽ không trổ hết tài năng trong số nhiều người.
Ở phương diện cuộc sống, cô cũng là một người như vậy.
Nếu như gặp được người thích hợp, cô sẽ không bỏ qua. Cô có thể nhận thấy được tình cảm của Thịnh Hàn đối với cô không phải là giả.
Luôn để anh ấy chủ động thì không tốt lắm, cô dự định lần này mình sẽ tiến tới.
Bạch Nhất Nặc cảm giác tim của mình đập rất nhanh, chủ động nói: “Chúng ta yêu đương đi.”
Cô đồng ý rồi.
Giọng của cô rất nhỏ, hầu như không thể nghe thấy, nhưng Thịnh Hàn luôn chú ý đến cô không hề bỏ lỡ.
Tiếng Thịnh Hàn khàn khàn: “Được.”
Thịnh Hàn nhìn người trước mặt, hai tay khẽ run lên: “Anh có thể ôm em không?”
Anh ấy hoàn toàn bỏ đi sự kiêu ngạo và thận trọng lúc trước, giọng điệu tự ti.
Bạch Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, chủ động đưa hai tay ra ôm lấy anh ấy, dùng động tác trả lời câu hỏi của anh ấy.
Người Thịnh Hàn cứng ngắc thật lâu, sau đó đưa hai tay ra ôm chặt cô vào trong ngực. Anh ấy cảm giác mình như đang nằm mơ, nội tâm vô cùng vui sướng.
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận