Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 401 - Lẩu 7




Bạch Nhất Nặc dùng gà, vịt, dạ dày lợn, xương lợn, sau khi trần với nước, bỏ thêm hành và gừng vào nồi rồi đun lên, cuối cùng là gia vị với thịt lợn băm và thịt gà băm. Nước dùng nẩu có thành công hay không chủ yếu là ở mức lửa, mức lửa quá lớn sẽ nấu thành nước dùng màu trắng, mức lửa quá nhỏ sẽ làm cho hương vị tươi ngon không còn đậm đà.
Bạch Nhất Nặc dùng mức lửa vừa phải, hầm trong tám tiếng, nước dùng nấu ngon sẽ trong và tươi mới, màu cũng trắng tinh khiết.
Nguyên liệu lẩu chính là nền móng của lẩu, nếu nền móng xây tốt thì nhà lầu cũng xây tốt, nguyên liệu để nấu phải được lựa chọn kỹ càng, một là tươi mới, hai là chất lượng tốt.
Ngày thứ hai, Bạch Nhất Nặc vội vàng đi chợ nông sản gần đó, qua khảo sát rất lâu, cô phát hiện phần lớn rau ở chợ nông sản này là có chất lượng tốt nhất vùng xung quanh, nông dân trồng rau thường thường vừa hái xong rau là lập tức mang đến chợ nông sản này để bán. Ngược lại, chợ bán thức ăn nhỏ sẽ nhập hàng từ chợ nông sản này, mua đi bán lại nên độ tươi mới cũng kém đi một chút.
Chỉ cần đến sớm là có thể “tấn công”, mua được chất lượng tốt, hơn nữa còn là loại thịt và rau tươi ngon nhất.
Cô và hai người khác mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn về, cắt thịt bò mua về thành lát mỏng. Miếng thịt bò mỡ cắt ra trông còn mỏng hơn cắt bằng máy.
Bạch Nhất Nặc đặt một cái lò vi sóng trên bàn đá ở sân sau, sau đó bày một cái chảo lớn, ở giữa chảo có miếng sắt để ngăn cách, đó chính là lẩu uyên ương.
Ba người ngồi vây quanh bàn đá, đối mặt với ba người bọn họ là nồi lẩu uyên ương. Xung quanh lẩu uyên ương bày rất nhiều nguyên liệu. Nguyên liệu bao gồm có thịt bò miếng, tôm nõn, dạ dày lợn…
Hai loại nước dùng của lẩu uyên ương bắt đầu sôi ùng ục, toả ra hơi nóng, mang theo các loại hương vị phả vào mặt. Mùi hương mà lẩu dầu đỏ toả ra không chỉ có dầu đỏ, còn có các loại tiêu Tứ Xuyên, hạt tê và gừng. Mùi hương mà lẩu nấm tỏa ra không chỉ có nước dùng nguyên chất mà còn có nấm và hương liệu.
Tô Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào nồi lẩu dầu đỏ, hoàn toàn không di chuyển được mắt. Kỷ Tử Hoài nhìn chằm chằm vào nồi lẩu nấm không chớp mắt. Nhưng hai người chú ý đến lễ nghi trên bàn ăn, đều không động đũa, bởi vì Bạch Nhất Nặc còn chưa nói ăn cơm.
Bạch Nhất Nặc sau khi hỏi đã kế thừa cây mơ của tiệm hoa bên cạnh, quả mơ từ cây mơ đó có vị chua rớt răng, khiến cho người khác trông đã khiếp sợ, nhưng làm thành nước sốt mơ lại cực kỳ ngon, khách từng mua không có ai nói không ngon.
Quả mơ có thể làm thành nước sốt mơ, còn có thể ngâm trong rượu để làm rượu mơ xanh.
“Nhớ lại xưa kia uống rượu ngon, món chay cũng thành mơ xanh.” Ủ mấy tháng trời, rượu mơ lên men, tỏa ra hương thơm mê người của quả mơ.
Bởi vì ba người đều có thể uống rượu, vì vậy Bạch Nhất Nặc rót cho bọn họ mỗi người một ly. Mùa hè uống rượu mơ phải uống ướp lạnh, cuối mùa thu uống rượu mơ thì không cần, vốn dĩ đã lạnh rồi, mang theo hương thơm dịu mát.
Ly rượu thuỷ tinh là loại ly cổ điển, được đánh bóng ở bên ngoài, chất lỏng rượu màu vàng nhạt bên trong như ẩn như hiện, bởi vì sự chênh lệch nhiệt độ làm cho thành ly có một lớp sương, trông như có một cảm giác đẹp mơ hồ.
Bạch Nhất Nặc cầm ly rượu của mình lên, di chuyển đến khoảng trống ở giữa bàn đá, sau đó nói: “Mọi người cụng ly nào, hôm nay là sinh nhật của Mạt Mạt, chúc Mạt Mạt sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn cô chủ.” Tô Mạt Mạt ngại ngùng cười, má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, cười rất ngọt ngào.
Hai người cầm ly rượu cụng với nhau, ly thuỷ tinh của ba người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang giòn giã.
Động tác Tô Mạt Mạt nhanh chóng, uống rượu bên trong ly trước, chất lỏng rượu lạnh buốt đi vào miệng, cô không khỏi ngẩn người, không nhịn được buột miệng nói ra: “Rượu ngon.”
Tô Mạt Mạt không giỏi uống rượu, chỉ thích uống rượu trái cây có nồng độ thấp, thích uống nhất là rượu sake Nhật Bản và rượu mơ. Cô tưởng rằng khi mình dạo chơi ở Nhật Bản, rượu mơ từng uống đã là loại ngon nhất rồi. Không ngờ ly rượu mơ này không kém một chút nào, rượu mơ ngọt thanh, mát lạnh sảng khoái, vị trước chua chua ngọt ngọt, vị sau không đắng một chút nào, trong miệng đều là mùi thơm dịu.
Tô Mạt Mạt không khỏi tò mò hỏi: “Cô chủ, rượu này của chị ủ như nào thế? Sao lại ngon đến vậy?”
Bạch Nhất Nặc nói: “Rượu ngon hay không phải xem thời gian lên men và phương pháp, quan trọng hơn một chút là phải chú ý điều hoà tỷ lệ mơ, rượu và đường, bất kể một thành phần nào nhiều hơn hoặc ít hơn, mùi vị sẽ mất cân bằng.”
Kỷ Tử Hoài nhìn chất lỏng rượu vàng nhạt trong suốt, nói: “Thứ thêm vào bên trong là đường vàng sao?”
“Ừ, so với đường phèn trắng thì màu sắc rượu dùng đường vàng làm ra sẽ đẹp hơn một chút.”
Hai người tiện thể trao đổi cách làm rượu mơ, Tô Mạt Mạt không xen vào được, chỉ có thể mở to hai mắt để nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận