Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 637 - Thủ đô 35




“Ẩm thực phân tử ở trong mắt mọi người là một loại phương thức xử lý kỳ diệu. Nó vô cùng thích hợp với thi đấu nhưng không gần gũi với sinh hoạt thường ngày. Thông thường trong nhà sẽ có mấy thứ như máy ly tâm, máy hấp xoay tròn, ni tơ lỏng... ư? Bình thường sẽ không có. Cho nên, ở dưới chủ đề này, thật ra ẩm thực phân tử là một lựa chọn không tốt. Điều kiện hạn chế rất nhiều, cực kỳ bất lợi.”
“Nếu như để tôi chọn, tôi sẽ chọn đồ ăn cô Bạch làm. Món ăn này không chỉ thắng ở mùi vị, đồng thời còn thắng lợi trên ý nghĩa.”
“Tôi cảm thấy với trình độ của cô Bạch, cô ấy không thể không nghĩ tới điểm này. Cô không lựa chọn cứng đối cứng mà lựa chọn phương thức phù hợp với bản thân cũng phù hợp với tất cả mọi người. Cô ấy là một vị đầu bếp lợi hại.”
Sau khi fan hâm mộ của Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di oan gia ngõ hẹp thì vẫn luôn đối chọi gay gắt. Giữa hai đoàn thể giống như Sở hà Hán giới, bầu không khí tản ra cái lạnh giống như bị đóng băng.
Sau khi Bạch Nhất Nặc thi đấu xong, kết quả được đưa ra rất nhanh. Nhân viên công tác đi tới bên cạnh microphone, nhìn kết quả trên tay, để mic ở bên môi.
Các fan hâm mộ nhìn thấy dáng vẻ này của nhân viên công tác, tim vọt đến cổ họng, không ngừng mặc niệm tên thần tượng của mỗi người ở trong lòng.
Họ đều ý thức được, kết quả thắng thua sắp được đưa ra.
Rốt cuộc ai đến trong tiệm của ai làm bếp phó đây?
Nhân viên công tác đọc tên trên giấy: “Người thắng của tổ thi đấu này là...”
“Bạch Nhất Nặc, chúc mừng bạn!”
Fan hâm mộ của Khương Tân Di tê cả da đầu, không dám tin tưởng.
“Khương Tân Di xem như là đầu bếp ẩm thực phân tử rất lợi hại ở trong nước rồi, gia truyền sâu xa như vậy, làm sao có thể thua được?”
“A a a, tôi không dám tin.”
Đại fan của Bạch Nhất Nặc thở dài, tỏ vẻ u buồn: “Ôi, thật hâm mộ mọi người, từ trước đến giờ bà chủ Bạch chưa bao giờ thua cho nên chưa từng trải nghiệm cảm nhận của mọi người, tôi cũng muốn trải nghiệm một lần.”
Fan hâm mộ của Khương Tân Di: “...” A a a tức chết rồi.
Trong lúc chờ đợi kết quả, Bạch Nhất Nặc và Khương Tân Di đều ngồi ở trên ghế sa lon.
Sau khi Khương Tân Di nghe thấy lời trong phát thanh thì ngẩn người, miệng hơi há, hoàn toàn không tin mình lại thua.
Anh ta thua rồi?
Anh ta thực sự thua rồi?
Thậm chí Khương Tân Di còn hoài nghi mình đang nằm mơ, véo bắp đùi mình một cái, không nhịn được hít vào một hơi, lúc này mới nhận ra đây là hiện thực.
Bạch Nhất Nặc ngoảnh lại nhìn về phía anh ta, ánh mắt trong trẻo: “Cậu rất lợi hại.”
“Lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì, chẳng phải vẫn thua cô rồi ư?” Khương Tân Di cúi đầu, nhìn giày thể thao của mình, hai cánh tay chống trên bắp đùi mình, không biết suy nghĩ cái gì.
Đối thủ mà Bạch Nhất Nặc gặp phải trước kia đều không tin mình sẽ thua. Giang Minh yêu cầu thưởng thức đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm, Ngụy Khải thì muốn đổi giám khảo.
Tính cách của Khương Tân Di còn hiếu thắng hơn bọn họ, chắc cũng sẽ nghi ngờ kết quả.
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ rồi thở dài một hơi, chủ động nói: “Cậu có muốn nếm thử đồ ăn tôi làm hay không?”
Ai ngờ Khương Tân Di lại lắc đầu: “Không cần.”
Anh ta thưởng thức đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm, quả thực khiến người ta rất kinh ngạc.
Anh ta còn cách cô một đoạn đường rất dài phải đi.
Anh ta không cần nghi ngờ kết quả, không cần nếm thử đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm đã biết đối phương chiến thắng mình dựa vào mùi vị.
Khương Tân Di ngồi ở chỗ này, có thể xuyên qua màn hình lớn nhìn thấy đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm. Luận về kinh ngạc thì đồ ăn Bạch Nhất Nặc làm là một món ăn sáng tạo. Luận về mùi vị, anh ta không bằng Bạch Nhất Nặc.
Đây là một sự thất bại hoàn toàn.
Anh ta là người sáng suốt, biết rõ đã thua thế là lắc đầu: “Tôi sẽ không đi tìm nhân viên công tác. Cuộc tranh tài này đúng là cô thắng.”
Sau khi tranh tài kết thúc, họ cùng đi xuống đài đi tới khán đài. Lúc ở chỗ rẽ, mỗi người đi một ngả, mỗi người đi tới chỗ bạn bè thân thích.
Chỗ Bạch Nhất Nặc vui mừng hớn hở, chỗ Khương Tân Di thì rất im ắng.
Mẹ Khương thở dài. Mặc dù nói hy vọng Khương Tân Di có thể đến chỗ bà chủ Bạch làm công nhưng bà ấy cực kỳ thương anh ta, thực sự nhìn thấy anh ta thua thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi có phần phức tạp.
Bà ấy nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Khương Tân Di: “Tân Di, không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Khương Tân Di lắc đầu, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra vẻ đau lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận