Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 364 - Canh cá chua và cơm niêu đất 10




Cuối cùng cũng được ăn rồi, ngoài mặt Thư Đình bình tĩnh, động tác trên tay không hề chậm chạp, lập tức cầm đôi đũa lên thò sang món canh cá chua gần mình nhất.
Canh cá chua lựa chọn cá sống tươi rói loại tốt, khi sống hung dữ mạnh mẽ tột cùng, thịt cá vô cùng non.
Bạch Nhất Nặc dùng dao phay xắt nghiêng theo phương hướng từ đầu tới đuôi, dùng cách một liền một đứt xắt xuống, làm như vậy miếng cá xắt ra sẽ hiện ra hình dạng con bướm.
Thư Đình gắp một miếng thịt cá lên dừng lại trước mắt, phát hiện miếng thịt cá này giống như bách hợp tươi, chính giữa trắng tinh, đến phần rìa, thậm chí trông như một con bướm đang dang cánh muốn bay lên.
Ớt hiểm đỏ tươi, cải chua được cắt miếng đều đặn, dùng gừng, hành, tỏi và rau thơm nấu thành canh cá, cộng thêm vài thìa canh chua lên men trong lọ sành, kết hợp chung với thịt cá mềm non ngon miệng, khiến Thư Đình ăn một miếng liền say sưa không ngớt.
Thư Đình không nhịn được thỏa mãn nhắm mắt lại, cô chưa từng ăn thịt cá non như vậy. Tuy cô là người của vùng bờ biển, nhưng vì cảm thấy xương cá rất phiền phức, dễ mắc nghẹn, cho nên không thích ăn cá lắm.
Thế nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô xuất hiện sự thay đổi một trăm tám mươi độ, hình như cô hiểu ra tại sao nhiều người thích ăn thịt cá như thế rồi.
Thư Đình không nhịn được buột miệng nói ra với máy quay: “Nếu có thịt cá như vậy để ăn, tôi cảm thấy mình chết vì ăn cá như nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên, cũng không phải… Không được?”
Sau khi cô nói xong mới muộn màng nhận ra mình đã nói sai, trong lòng cô nói thì thôi, sao lại nói lời khoa trương như thế trước ống kính chứ?
Mạnh Hạo Nhiên là nhà thơ đời Đường, năm thứ hai mươi tám Huyền Tông, lúc Vương Xương Linh nam du Tương Dương đi thăm Mạnh Hạo Nhiên, Mạnh Hạo Nhiên bị ung nhọt vùng lưng. Ông ấy được lương y chữa trị, cuối cùng cũng đã sắp chữa khỏi, nhưng không được ăn cá.
Lúc Vương Xương Linh và Mạnh Hạo Nhiên gặp gỡ trò chuyện khá vui vẻ, yến hội cho lên một món tôm cá tươi, mùi vị ngon béo, Mạnh Hạo Nhiên bèn quên mất lời dặn của bác sĩ, ‘lãng tình yến hước, thực tiên tật động’. Khi Vương Xương Linh vẫn chưa rời khỏi Tương Dương thì Mạnh Hạo Nhiên đã qua đời.
Người quay phim: “…”
“Cô đâu có bị bệnh, không lẽ cô đang lo lắng bị mắc xương cá sao?”
“Không đến nỗi không đến nỗi, vừa rồi tôi có cố tình hỏi cô chủ một số thông tin, món canh cá chua này sử dụng loại cá có xương cá tương đối ít, cô để ý một chút thì sẽ không bị mắc xương.”
Thư Đình hơi xấu hổ, khi cô nghe nói đàn anh lật xe vì tiệm cơm Bạch Ký, cô cảm thấy chuyện này sẽ không xảy ra trên người mình. Thế nhưng cô cảm thấy phán đoán trước đó của bản thân cô hơi sai lầm, có vẻ như tiệm cơm Bạch Ký này hơi bất thường.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô không nhịn được thốt ra lời nói trong lòng trước ống kính, thế là cô liền ngậm miệng lại, không nói chuyện nữa.
Vì người quay phim bảo Thư Đình tiếp tục ăn, Thư Đình không dừng đũa lại, thế là cô hít một hơi thở sâu, chuẩn bị sẵn tâm lý, nói với bản thân rằng không thể thất lễ, nhớ làm tốt phần giới thiệu, mới đặt đũa xuống món canh cá chua lần nữa.
Tuy nhiên, Thư Đình phát hiện mình ăn tới nỗi không thể dừng lại, canh cá chua ngụm thứ nhất non, miếng thứ hai chua, miếng thứ ba tươi, kết hợp với hạt cơm thon dài trong cơm niêu đất, hương vị nồng nặc.
“Cô đừng ăn nhanh như vậy chứ, nói chi tiết với khán giả.” Người quay phim thấy Thư Đình vùi đầu vào ăn, hoàn toàn không nhìn ống quay, liền lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Thư Đình hoàn toàn không nghe thấy, chỉ lo ăn món canh cá chua và cơm niêu đất trước mặt. Cho đến khi người quay phim tạm dừng ghi hình, vỗ nhẹ bờ vai của Thư Đình, lúc này Thư Đình mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt trên khuôn mặt còn có chút không vui, giống như đã bị làm phiền.
“Cô phải miêu tả chứ, rốt cuộc mùi vị này như thế nào? Làm livestream còn phải miêu tả mùi vị của món ăn mà. Chúng ta là phóng viên của nhật báo Hải Thị, lối viết văn phải cầu kỳ hơn.”
“Tôi không biết miêu tả.”
“Cô là sinh viên Đại học ngành tin tức nổi tiếng mà, sao lại không miêu tả được mùi vị của thức ăn chứ?”
Thư Đình hết sức sốt ruột nói: “Nếu là những lúc bình thường, tôi có lòng dạ thảnh thơi vừa ăn vừa nói, nhưng gặp được món canh cá chua này, tôi cảm thấy chỉ số ngon miệng trong lòng tôi đã nổ tung rồi. Mùi vị của nó, tươi tới tột cùng, vô cùng non, vị giác và mùi vị đều cao cấp đến nỗi không hợp lý. Tuy tôi có học vấn đầy mình, nhưng không có thời gian phát huy, anh đợi tôi ăn no trước rồi hãy nói.”
“Tôi ăn ít lắm, ăn một hồi là no.”
Người quay phim: “…”
Người cộng tác không phối hợp như thế, người quay phim cũng hết cách, cũng may có rất nhiều món ăn, chờ Thư Đình một lát cũng được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận