Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 466 - Sủi cảo và bánh trôi 16




Kỷ Tử Hoài tò mò hỏi: “Vì sao?”
Bạch Nhất Nặc nói: “Anh nhìn phần thưởng của cuộc thi ở phía trên đi.”
Kỷ Tử Hoài tìm kiếm cuộc thi đấu này ở trên mạng, tìm được tin tức thi đấu, không nhịn được đọc phần thưởng ra: “Người giành được giải nhất toàn quốc ở cuộc tranh tài lần này sẽ nhận được một triệu tám trăm tám mươi nghìn tiền thưởng, giải nhì một triệu, giải ba năm trăm ngàn.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời của anh ấy thì nhếch miệng, mắt cong cong: “Bây giờ tôi đang nỗ lực trả tiền nhà đấy.”
Mặc dù phần lớn giá thức ăn của tiệm cơm Bạch Ký không phải quá cao nhưng cũng có rất nhiều đồ ăn rất đắt, ví dụ như heo sữa quay. Mỗi ngày tiệm cơm Bạch Ký đều có thể thu vào rất nhiều tiền nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn còn nợ tiền vay cách vách và tiền thuê lầu chót.
Kỷ Tử Hoài là một phú nhị đại, không hiểu khó khăn của nhân gian, gần như đã quên mất chuyện này.
Kỷ Tử Hoài: “... Ừ.”
Filter cao nhân đã vỡ rồi.
Mười ngày sau là đến cuộc tuyển chọn khu thi đấu Đêm tìm vị ở Hải Thị, vẫn chưa quyết định đề thi. Sau khi Bạch Nhất Nặc báo danh thì không quan tâm chuyện này nữa, còn an ủi Kỷ Tử Hoài không cần khẩn trương: “Thầy trò chúng ta đồng tâm như dao sắc có thể chặt đứt kim loại.”
Sau đó, Bạch Nhất Nặc nói việc mình đã báo danh cuộc thi đầu bếp cho hai nhân viên phục vụ nghe.
“Tôi không biết lịch trình phía sau thế nào, nhưng nếu như muốn tranh tài, tôi và Kỷ Tử Hoài sẽ xin nghỉ, tiệm cơm Bạch Ký không mở cửa được. Hai người cứ về nhà thăm người thân đi.” Bạch Nhất Nặc nói: “Tiệm cơm của chúng ta đã lâu không nghỉ ngơi rồi.”
Tô Mạt Mạt vội vàng nói: “Em muốn đi cùng hai người có được không? Đồ em ăn ở nhà không ngon như ở đây, em không muốn về nhà. Lần trước sau khi về nhà, em cố ý mang rất nhiều đồ ăn vặt chị làm trở về, mẹ ta đều cướp hết, còn nói muốn giúp em giảm béo, em đã khóc rất to đó.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Quý Dư Trì suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Tôi cũng muốn đến hiện trường xem thử.”
Anh ta đến tiệm cơm Bạch Ký một tuần, không biết có phải là do ảo giác hay không mà anh ta cảm giác buổi tối anh ta ngủ nhiều hơn bình thường. Ngày hôm qua, anh ta bớt thời giờ đi khám bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói cõ lẽ là bởi vì trong khoảng thời gian này anh ta tương đối bận rộn, không có thời gian rơi vào ưu tư, tâm trạng tự nhiên cũng cởi mở hơn.
Quý Dư Trì nghĩ thầm, quả thực. Tuy là tiệm cơm Bạch Ký vẫn không làm thông lên lầu nhưng dưới lầu cũng rất bận rộn. Tính cách anh ta nghiêm túc, sẽ không lười nhác, tất nhiên không có thời gian trầm tư.
Đội thi công của cha Từ nói cho Bạch Nhất Nặc ngày kia có thể kết thúc công việc, có nghĩa là cuối cùng tiệm cơm Bạch Ký cũng đã hoàn thành việc mở rộng rồi.
Lần mở rộng này biến một nửa khu vực trên lầu thành phòng bao, nửa khu vực còn lại biến thành phòng ăn, còn thông lầu trên lầu dưới, lắp một cái thang bằng gỗ ở bên cạnh quầy thu ngân, còn lắp cái thang máy nhỏ ở bên cạnh.
Sau khi khách khứa chọn món ăn xong, có thể lựa chọn đi thang bộ hoặc là thang máy để lên lầu hai. Bộ thang máy này không chỉ thuận tiện cho những khách lên lầu hai, còn thuận tiện để nhân viên phục vụ đưa đồ ăn.
Sau khi suy nghĩ một phen, Bạch Nhất Nặc quyết định để Quý Dư Trì đến lầu hai. Đầu tiên, Tô Mạt Mạt khá xốc nổi, cô sợ Tô Mạt Mạt bưng một ít đồ ăn tương đối nóng ví dụ như bảo tử cơm niêu đất bị bỏng, còn Quý Dư Trì thì thận trọng hơn nhiều.
Thứ hai, bây giờ Quý Dư Trì đeo khẩu trang, tạm thời không muốn lộ mặt của mình, mà dưới lầu là chỗ có lượng người nhiều nhất, đã có không ít người tỏ ý nhân viên phục vụ này rất quen với Bạch Nhất Nặc.
Đối lập với lầu một, lầu hai yên tĩnh hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Bạch Nhất Nặc nói ý nghĩ của mình cho hai người, sau đó nói: “Hai người cảm thấy sắp xếp của tôi thế nào, có thể chấp nhận không?”
Hai người đua nhau gật đầu, lựa chọn chấp nhận sự sắp xếp này.
Trong quá trình thi công, bởi vì suy nghĩ đến sự khổ cực của công nhân nên bình thường Bạch Nhất Nặc sẽ để Tô Mạt Mạt tặng đồ cho các công nhân ăn.
Phần lớn những công nhân này đều là người lần trước tham gia mở rộng tiệm cơm Bạch Ký, biết bà chủ làm đồ ăn ngon, sau khi trở về thì khen tiệm cơm Bạch Ký lên tận trời. Rất nhiều công nhân bị họ thuyết phục, lúc tiệm cơm Bạch Ký mở rộng lần thứ hai, họ chủ động xin đi giết giặc, muốn đến làm việc cho tiệm cơm Bạch Ký.
Thế nhưng đám công nhân cũ không đồng ý, đã cướp hết số người, đi tới tiệm cơm Bạch Ký rồi.
Tiểu Vương là một thợ quét sơn, là lần đầu tiên đến tiệm cơm Bạch Ký nên không hiểu mấy về lời của các công nhân đã từng tới tiệm cơm Bạch Ký.

Bạn cần đăng nhập để bình luận