Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 366 - Canh cá chua và cơm niêu đất 12




Vì công việc yêu cầu, người quay phim gửi tư liệu này cho tổng biên tập của chuyên mục dân sinh Hải Thị: “Tổng biên tập, đây chính là thứ mà hôm nay chúng tôi quay.”
Sau khi tổng biên tập xem toàn vẹn tư liệu này xong, tỏ ra hơi ngỡ ngàng: “Hai ngươi như vậy là đang làm BJ sao, cứ vùi đầu vào ăn.”
Video ngoại trừ ban đầu Thư Đình nói một câu giới thiệu, sau đó lại thêm một câu chết vì canh cá chua cũng được, tiếp đó thì không còn những bình luận khác nữa.
Người quay phim hơi ngượng ngùng: “Không trách Thư Đình… Món này của tiệm cơm Bạch Ký thật sự quá ngon. Khó trách nó lấy được giải bạc trên tạp chí ăn cả thế giới, đúng là danh xứng với thực.”
Tuy tổng biên tập địa vị cao, nhưng tuổi tác không lớn, thích lướt sóng trên mạng, không có khác biệt với người trẻ tuổi. Sự việc sinh viên ăn cơm kia quá mức đặc biệt, hiện nay tòa báo không ai không biết sinh viên Đại học Công nghệ này, tổng biên tập cũng là một trong số đó.
Lúc ấy chuyện này náo động, các biên soạn đều cho rằng việc này sẽ có ảnh hưởng với nhật báo.
Nhưng không ngờ người đọc và khán giả không có chống lại, ngược lại cảm thấy nhật báo Hải Thị gần gũi hơn, xôn xao tỏ ra tội nghiệp tòa soạn nhật báo, kết quả chính là lượt đặt mua giấy báo của tuần sau cũng trở nên nhiều hơn.
Nhật báo Hải Thị là giới giấy báo truyền thống, không thể rớt lại phía sau thời đại, vẫn luôn tìm cách chuyển đổi loại hình, đã đăng ký app, nhưng nội dung cũng không có xảy ra thay đổi về chất lượng.
Sau khi qua sự việc sinh viên ăn cơm, tổng biên tập bắt đầu nghĩ lại, tin tức của nhật báo Hải Thị cần phải bơm vào một ít máu tươi, hùa theo gu của người trẻ tuổi hơn.
Sau khi anh ta suy nghĩ một hồi, cũng không có tức khắc vứt bỏ tư liệu này, trái lại nói rằng: “Không có tư liệu rác rưởi, chỉ có cắt nối vô dụng, cậu kêu Thư Đình tới đây, chúng ta bàn bạc xem cắt sơ qua video này, làm thành một bản tin trực quan là được.”
“Trực quan?” Người quay phim hơi mù mờ.

Trần Châu là một cán bộ kỳ cựu về hưu, thường xuyên xem nhất cũng như thích xem nhất là nhật báo Hải Thị. Ông ta là một người già tiến bước theo thời gian, ông ta dùng cả app của nhật báo Hải Thị, dù sao app của nhật báo Hải Thị vừa có âm thanh lại có hình tượng, thoải mái hơn đơn thuần dùng mắt kính người già xem chữ.
Bên bờ hồ, sau khi Trần Châu và người bạn quấn xong cần câu cá, bèn móc điện thoại ra bấm vào app nhật báo Hải Thị, chuẩn bị tiêu hao thời gian, chờ đợi cá cắn câu.
Trần Châu thích xem nhất chính là vấn đề dân sinh, thế là trước tiên ông ta bấm vào chuyên mục dân sinh. Chuyên mục dân sinh của nhật báo Hải Thị thường xuyên sẽ nói một số chuyện đúng sai trong nhà và mấy tin tức hot.
Điểm hot của kỳ này chính là tạp chí ăn cả thế giới đã công bố danh sách top mới.
Trần Châu là một người Hải Thị chính gốc, từng nghe tên của tạp chí ăn cả thế giới, nhưng chưa từng bỏ phiếu cho tạp chí ăn cả thế giới, bởi ông ta không có theo đuổi gì trong việc ăn uống, cảm thấy cơm canh đạm bạc là được, sao có thể ngày đêm sa vào hưởng lạc?
Nhưng bản tin này là tin dòng đầu nổi bật, Trần Châu bèn tiện thể bấm vào, kết quả lập tức thấy được một đoạn video ngắn.
Trong video đầu tiên là món ăn để đầy bàn, có đủ màu sắc hương thơm mùi vị, mùi thơm như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Trần Châu nhìn những món ăn tinh xảo này, trong lòng ông ta khẽ động, nhưng cũng không có dâng lên cơn sóng to lắm, khuyên răn bản thân rằng thức ăn làm đẹp mắt như vậy côc dụng gì chứ, đối với ông ta, thức ăn chỉ cần làm được chức năng no bụng cơ bản là được rồi.
Lúc này, trong màn hình xuất hiện một phóng viên nữ đang cầm micro.
Phóng viên nói: “Lần này chúng tôi đến tiệm cơm Bạch Ký được đăng trên tạp chí ăn cả thế giới, chắc hẳn mọi người cũng rất tò mò rốt cuộc mùi vị của tiệm cơm Bạch Ký như thế nào, rốt cuộc mùi vị có thể giành được sức ảnh hưởng của tạp chí ăn cả thế giới sẽ ngon tới chừng nào. Tôi là một người đối mặt trực tiếp những món ăn này, tôi sẽ miêu tả tỉ mỉ vị giác của mấy món này cho mọi người nghe, để mọi người được hưởng lộc ăn.”
Sau khi Thư Đình nói xong bèn ngồi xuống, cầm đũa lên đưa về phía canh cá chua, tiếp đó cô ăn một miếng, lập tức tỏ ra thỏa mãn đầy mặt, buột miệng nói ra: “Nếu có thịt cá như vậy để ăn, tôi cảm thấy mình chết vì ăn cá như nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên, cũng không phải… Không được?”
Trần Châu nhíu mày lại, vốn cảm thấy khoa trương quá, nhưng sau khi trông thấy món canh cá chua đầy đủ màu sắc hương thơm mùi vị trên bàn, ông ta cảm thấy hình như lời của phóng viên này không có khoa trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận