Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 354 - Sủi cảo chiên 24




Các khách vì vậy ăn ý im miệng, chỉ đơn giản lên mạng phản hắc, cũng không nói cho Bạch Nhất Nặc mấy chuyện nhọc lòng này, bảo vệ cô ấy rất tốt.
Thế là Bạch Nhất Nặc thật sự chẳng biết cái gì, hoàn toàn không biết gì về nhà hàng Cua.
Ông chủ nhà hàng Cua phát hiện ngữ khí của Bạch Nhất Nặc không giống giả vờ, không khỏi rơi vào mù mịt giữa đời người.
Điều này xem là gì?
Bọn họ ở sau lưng cấu kết trái phải, vô cùng khí thế, nhưng cô chủ đối phương ngay cả tên của bọn họ cũng không biết.
Bọn họ đang đấu trí đấu dũng khí với không khí à?
Bạch Nhất Nặc phát hiện sau khi cô ấy nói xong, loa điện thoại bên kia không có tiếng, rơi sâu vào sự im lặng. Cô ấy nghi ngờ đợi một lúc, sau đó bất ngờ nghe thấy loa bên kia truyền đến âm thanh bận tút tút tút. Cô ấy cầm điện thoại bên tai xuống xem, hoá ra đối phương tắt máy rồi.
Bạch Nhất Nặc vô cùng tò mò về nhà hàng Cua này, thế là hỏi Tô Mạt Mạt rốt cuộc là có chuyện gì.
Tô Mạt Mạt sau khi nghe thấy lời của Bạch Nhất Nặc nói, không nhịn được cười: “Cô chủ, chị thật sự trả lời như thế sao? Em đoán ông chủ của nhà hàng Cua đó bị tức chết rồi.”
Tô Mạt Mạt nói toàn bộ ân oán tình thù của tiệm cơm Bạch Ký và nhà hàng Cua cho Bạch Nhất Nặc, Bạch Nhất Nặc lúc này mới hiểu ra, không khỏi cảm thấy lời nói lúc nãy không ổn thoả.
Bạch Nhất Nặc không nhịn được mà nói: “Đứng góc độ của ông ta để xem xét, lời của chị nói… quả thật rất tức giận.”
Tô Mạt Mạt an ủi cô ấy: “Người gây sự trước đáng bị khinh bỉ, ai bảo ông ta đụng chạm đến tiệm của chúng ta trước, đáng đời.”
“Nhà hàng Cua bọn họ không chỉ không lọt vào top ba, còn bị huỷ tư cách bình chọn, nhất định đố kị chúng ta lấy được hạng hai, cho nên cố ý gọi điện để châm biếm chúng ta đó, đừng quan tâm đến bọn họ nữa.”
Bạch Nhất Nặc nghĩ, gật đầu.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy kết quả bỏ phiếu của ăn cả thế giới, có chút kinh ngạc, tiệm cơm của cô ước chừng có một trăm nghìn phiếu, nhưng khách của cô không đến một trăm nghìn người.
Theo các khách hàng nói, đều là bọn họ lôi kéo người thân bạn bè, từng phiếu từng phiếu bầu cho tiệm cơm.
Bạch Nhất Nặc không khỏi cảm động, cảm giác trong lòng có chút ấm áp, khách hàng tặng tiệm cơm của các cô cây đào, cô cũng muốn đáp lại các khách hàng quỳnh dao.
Bạch Nhất Nặc đặc biệt vào giờ cơm, lúc khách nhiều nhất, hỏi các khách quen, có muốn gì không. Sau khi khách nghe thấy cô ấy nói, đều bày tỏ không cần gì.
“Bầu một phiếu chỉ là chuyện đưa tay lên, chuyện nhỏ thôi, tôi không muốn gì cả, muốn làm cơm. Cô chủ, cô tiếp tục nấu cơm ngon, là có thể giữ chân khách quan trọng như tôi được rồi đấy.”
“Cô chủ, tiệm cơm Bạch Ký không có món liên quan đến tôm tươi cá tươi ư. Có phải cô không thích ăn cá không? Cá đáng yêu như thế, sao có thể không ăn cá?”
“Cô chủ, cơm vừng đen cô đưa ra lần trước ăn rất ngon, món chính của tiệm cơm Bạch Ký ngon hơn bên ngoài, quá là tuyệt. Cô có thể cho tôi ăn một ít món chính không, carbohydrate mãi đỉnh!”
Bạch Nhất Nặc hỏi một vòng, ghi lại toàn bộ ý kiến mà khách nêu ra, sau khi tổng kết, đưa ra quyết định.
Để cảm ơn sự ủng hộ của khách hàng với tiệm cơm, lên món mới thôi!
...
Sau khi hết hạn bỏ phiếu ở ăn cả thế giới, tất cả số liệu đã hoàn tất thu thập, đây chính là tài liệu thực tế của tạp chí ăn cả thế giới ở kì sau.
Đang lúc biên tập viên xử lý số liệu, ông ta nhận được một cuộc điện thoại, cuộc gọi đến từ một vị khách mời đặc biệt của chuyên mục, ông Trịnh Vân Phi.
Biên tập biên có chút buồn bực, ông Trịnh Vân Phi là một nhà ẩm thực nổi tiếng, là khách mời đặc biệt của tạp chí bọn họ, nhưng bình thường rất kiêu ngạo, ngoại trừ liên lạc cần thiết ra, hầu như sẽ không chủ động tìm đến cửa.
Biên tập viên rơi vào suy nghĩ, Trịnh Vân Phi lần này chủ động đến tìm tạp chí ăn cả thế giới là vì điều gì? Não ông ta lóe lên tia sáng, liên tưởng đến bảng độ nổi tiếng dễ làm người khác chú ý, tiệm cơm Bạch Ký không ăn khớp gì với các tên khác, có hơi giật mình. Trước đây ông Trịnh Vân Phi cũng đặc biệt gọi điện tới, nói với ông ta phải bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký.
Chẳng lẽ ông Trịnh Vân Phi là vì tiệm cơm Bạch Ký mà gọi tới?
Dòng suy nghĩ này chỉ dùng mấy giây trong đại não để hoàn thành, biên tập viên chọn nghe điện thoại, nghe thấy âm thanh của Trịnh Vân Phi: “Các ông đã viết đề cử cho nhà hàng đoạt giải xong chưa?”
“Đang sắp xếp tác giả viết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận