Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 597 - Bữa tiệc toàn cá 33




Tô Mạt Mạt cực kì kinh ngạc: “Vãi đạn, giàu thật đấy, đây chính là đường vành đai 2 đấy, biệt thự vành đai 2 đấy, đây chính là mùi của tiền ư?”
“Đây là nhà của cha tôi, không phải của tôi.” Kỷ Tử Hoài lắc đầu: “Hôm nay chúng ta không ở chỗ này.”
Mọi người nghe thấy Kỷ Tử Hoài nói thế thì có phần sửng sốt.
Quý Dư Trì hỏi: “Anh không ở cùng cha anh ư?”
“Tôi ở căn nhà mà mẹ để lại cho tôi.”
Tô Mạt Mạt: “Đó cha ngươi một người ở chỗ sao?”
Tay cầm vô lăng của Kỷ Tử Hoài hơi sững lại, lắc đầu: “Không, mẹ tôi đã qua đời, cha lập gia đình mới, tôi còn có một người em trai.”
Tô Mạt Mạt nghe thấy lời Kỷ Tử Hoài nói thì lập tức ngậm miệng. Trong đầu thoáng hiện các loại đấu tranh của nhà giàu có trong ti vi, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Tử Hoài mang chút thương hại.
Nhà cô ấy không giàu như gia đình Kỷ Tử Hoài, chỉ có thể coi là có chút tài sản. Nhưng cha mẹ chỉ có một cô con gái độc nhất là cô ấy nên cô ấy chưa bao giờ có những vấn đề phiền não này.
Cậu cả gia Kỷ Tử Hoài này thật đáng thương.
“Chúng ta ở nơi này một lát là có thể đi.” Kỷ Tử Hoài nói.
Xe dừng ở nhà để xe dưới hầm, bốn người đi bộ tới trước một căn biệt thự.
Kỷ Tử Hoài ấn chuông cửa, rất nhanh, trong loa đã truyền tới một âm thanh: “Là ai thế?”
Kỷ Tử Hoài nói vào ống nghe: “Tôi đã trở về.”
“Là cậu cả à!” Quản gia bừng tỉnh, sau đó hô lên với những người khác: “Cậu cả đã trở về.”
Quản gia mở cổng ra, nhìn Kỷ Tử Hoài, hơi xúc động: “Cậu cả, đã rất nhiều năm cậu chưa trở về rồi.”
“Những người khác đâu?”
Quản gia nói: “Cha và mẹ cậu tham gia tiệc rồi, cậu hai thì cả đêm chưa về.”
Lúc này, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa.
Mọi người nhìn về hướng đó, phát hiện nơi đó có một con chó. Đây là một con chó chăn cừu Đức, lông trên lưng màu đen, thường gọi là lưng đen. Màu con lưng đen này khá sậm, nhìn rất uy phong lẫm liệt, vô cùng hung ác.
Con chó chăn cừu không ngừng sủa điên cuồng về phía người ở cửa: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Quản gia có phần áy náy: “Đây là chó cậu hai nuôi, bình thường không hay sủa, lần nào nhìn thấy cậu cả cũng bắt đầu sủa, dường như không hợp với cậu cả cho lắm.”
Lòng Tô Mạt Mạt chùng xuống, con chó này bình thường không sủa, vừa gặp phải Kỷ Tử Hoài là sủa. Điều này chứng tỏ cái gì? Nói không chừng là do em trai của Kỷ Tử Hoài dạy.
Hơn nữa con chó này dữ với Kỷ Tử Hoài như vậy, cả nhà bọn họ cũng không đưa con chó này đi, điều này chứng tỏ họ còn coi trọng con chó này hơn Kỷ Tử Hoài.
Mẹ qua đời, cha tái giá, trong nhà còn có một người em trai, Kỷ Tử Hoài đúng là một cây cải trắng khổ sở.
Bởi vì cha không ở đây, Kỷ Tử Hoài chỉ đành nói: “Thế tôi vào trong đợi vậy.”
Bởi vì con chó thù hằn quá lớn đối với Kỷ Tử Hoài, quản gia bèn nắm dây xích chó, kéo nó sang một bên.
Bạch Nhất Nặc thấy con chó này cách bọn họ rất xa, thế là yên tâm đi theo Kỷ Tử Hoài tiến lên phía trước.
Nhưng đúng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng động, quản gia hô to: “Peter, đừng!”
Bạch Nhất Nặc nhìn về hướng đó, phát hiện con lưng đen đột nhiên tránh thoát khỏi sự ràng buộc của quản gia, xông về phía trước, mục tiêu chính là vị trí hiện tại của bọn họ.
Tô Mạt Mạt nhìn thấy con chó xông về chỗ bọn họ thì trong đầu ong ong, sợ đến ngây ra tại chỗ.
Cô ấy cực kì sợ loại chó cỡ lớn này, nhất là loại chó chăn cừu lưng đen thoạt nhìn cực kì dữ tợn này. Trong óc cô ấy chợt hiện lên đèn kéo quân đời người, nhịn thật lâu rốt cục hoảng sợ kêu: “Cứu mạng!”
Mặc dù Bạch Nhất Nặc không sợ chó nhưng cũng hơi sợ hãi, lui về sau một bước.
Kỷ Tử Hoài thấy thế thì nhướng mày, lập tức đứng ở trước mặt Bạch Nhất Nặc, đem tách Bạch Nhất Nặc và chó chăn cừu ra, quát lớn: “Cút!”
Kỷ Tử Hoài nhíu mày lại thật chặt, mặt trầm như nước, sao con chó chăn cừu này càng ngày càng điên, trước đây chỉ sủa ầm ĩ, bây giờ lại dám bổ nhào vào người.
Con chó này dữ với anh ấy, anh ấy không quan tâm. Nếu như làm sư phụ của anh ấy bị thương thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho nó.
Quản gia vô cùng sợ hãi, cha mẹ Peter đều là chó chăn cừu chuyên đi thi đấu, cực kì dữ. Chó chăn cừu chưa từng cắn người, nhưng sức cắn rất đáng sợ, dựa theo độ sắc và sức lực khi cắn động vật nhỏ, nếu cắn phải người thì cũng sẽ mất một miếng thịt.
Con chó chăn cừu này không hổ là chó chăn cừu chuyên thi đấu, tố chất cơ thể rất tốt, chạy rất nhanh đến trước mặt Bạch Nhất Nặc, nhanh chóng và kinh khủng như đạn pháo vậy.
Quản gia căn bản không theo kịp con chó chăn cừu này, không kéo được dây xích chó. Mắt ông ta tối sầm lại, trời đất xoay tròn, không nhịn được nhắm mắt lại, không dám nhìn thảm kịch kế tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận