Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 25 - Mì lạnh dầu đỏ 7




Anh không thể không gắp sợi dưa chuột cắt nhỏ từ đĩa đồ ăn ăn kèm và nhét vào miệng. Dưa chuột bào sợi rất tươi mát, giòn ngọt và cay cay. Và sau khi vị cay qua đi, mùi thơm của dầu ớt cuối cùng cũng tỏa ra, nó khiến anh ấy cảm thấy ngón trỏ của mình cử động đến mức anh ấy không thể không nhai mì lạnh trong miệng.
     Mì lạnh với dầu ớt thơm thơm và cay cay, dưa leo bào sợi thanh mát, giá đỗ xanh ngọt ngọt giòn giòn, đậu tương chiên vừa giòn vừa thơm.
     Cái bụng vốn không có cảm giác thèm ăn vì thời tiết nóng nực dường như đã bị đánh thức và bắt đầu kêu gào: "Ngon quá!"
     Dầu ớt trong mì lạnh có độ cay nhẹ và mùi thơm độc đáo, không giống như các loại dầu ớt thông thường, có vị cay nồng khó chịu và gây rát miệng.
     Giang Châu cảm thấy sau khi ăn mì lạnh dầu đỏ, bụng không khó chịu như lúc thường ăn lẩu, ngược lại còn thấy ấm áp.
     Giang Châu nghe nói dầu ớt có tác dụng xua tan cái lạnh, vùng Tứ Xuyên và Trùng Khánh có độ ẩm cao là một trong những lý do quan trọng khiến cư dân địa phương thích ăn cay là để loại bỏ sự ẩm ướt và khí lạnh.
 Dù lưng có ra mồ hôi một chút nhưng cơ thể không hề khó chịu, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu hơn sau khi đổ mồ hôi sau khi chạy.
     ………..
     Trong giờ nghỉ trưa, Trương Nhạc mở phần mềm đặt đồ ăn mang về, nhìn mấy món ăn mang đi đều bắt đầu từ mấy chục đồng, sờ vào ví tiền của mình thở dài thườn thượt.
     Giá rau tăng, giá nhà tăng, thậm chí giá mua đồ ăn mang về cũng tăng nhưng lương thì vẫn dậm chân tại chỗ.
     Sống ở Hải Thị thật là không dễ dàng chút nào.
     Anh ấy đang định gọi món mang về thì chóp mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.
     Anh ngẩng đầu lên và phát hiện đồng nghiệp Giang Châu ở bên cạnh anh ấy đang ăn trưa, và mùi thơm chính là từ chỗ anh ấy bay đến.
     Vị cay và thơm của dầu ớt dần dần lan tỏa, Trương Nhạc có chút bị mê hoặc, không nhịn được để điện thoại di động xuống, từ bỏ việc gọi đồ ăn mang về, ngẩng đầu hỏi Giang Châu ở phía đối diện: "Ăn cái gì vậy? Thơm quá?"
     Giang Châu bận ăn mì lạnh không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Mì lạnh dầu đỏ của một cửa hàng ở chợ đen."
     Trương Nhạc khi nghe thấy lời này còn tưởng rằng Giang Châu đang trêu chọc mình. Những món mì lạnh mà anh đã ăn không có thơm như vậy?
     Đến khi hắn tận mắt nhìn rõ, mới phát hiện thứ mà Giang Châu đang ăn đúng là mì lạnh thường ăn, nhưng tô mì lạnh này có rất nhiều, đồ ăn và thịt khá phong phú, nhìn ngon mắt hơn rất nhiều.
     Không chỉ có một mình Trương Nhạc chú ý đến món mì lạnh dầu đỏ.
     Đây là một khu văn phòng lớn, và có hơn mười người ở lại làm việc trong giờ nghỉ trưa. Sau khi mùi thơm tỏa ra khắp nơi, mọi người ngửi thấy mùi thơm của mì lạnh dầu đỏ, đều lần theo mùi đó để tìm đến chỗ của Giang Châu.
     Trong nháy mắt Giang Châu đã bị bao vậy lại.
     "Wow, anh đang ăn cái quái gì vậy? Thơm chết tôi rồi?"
     "Hương thơm ngào ngạt này làm nước miếng của tôi chảy ròng ròng!"
     "Được rồi được rồi, cho tôi một ăn ké một miếng với Giang Châu."
     “Giang Châu cho tôi xin địa chỉ đi, tôi cũng muốn mua."
     Giang Châu trông thấy có người muốn tấn công mì lạnh của mình, anh chỉ có thể ôm chặt mì lạnh của mình để tránh bị người khác làm đổ.
     "Không được, tôi không thể đưa cho cậu. Đây là mì lạnh dầu đỏ của tiệm cơm Bạch Ký ở chợ đen, nếu cậu muốn ăn thì tự đi mà mua!"
     Giang Châu đẩy những người khác ra: "Tôi không nhìn thấy nhân viên giao hàng, nên có lẽ không có dịch vụ giao hàng. Tiệm cơm của cô ấy mới mở, giảm giá tất cả các món ăn, mọi người nhanh nhanh đến mua, làm ơn tha cho tôi đi!"
     Những người khác trông thấy không thể cướp đồ ăn được, chỉ đành bỏ cuộc.
     Không ít người đã có tâm tư muốn chạy đến chợ đen.
     "Anh Trương, anh cũng muốn đi chợ đen à? Bên ngoài nóng quá em không muốn đi. Anh có thể mua giúp cho em một tô mì lạnh mà Giang Châu nói không. Làm ơn, lần sau em sẽ mời anh uống trà sữa."
     Chợ đen cách đây chỉ 500m, khoảng cách cũng khá gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận