Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 132 - Thịt viên 9




Hai phút sau, Bạch Nhất Nặc nhìn người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây, mang giày da, có vẻ ngoài và khí chất đều xuất chúng đang đứng trước mặt cô: “Xin lỗi, hôm nay là ngày cuối chúng tôi bán bánh trung thu, mười phút trước đã có một quý cô mua đợt bánh trung thu cuối cùng rồi.”
Nói cách khác, nếu như Thịnh Tu Viễn tới sớm hơn một hai phút là có thể mua được bánh trung thu rồi.
Người trợ lý tỏ vẻ lúng túng, trong đầu cậu ta thầm nghĩ cái này cũng xui xẻo quá rồi.
Thịnh Tu Viễn nhìn cái quầy hàng trống rỗng, rõ ràng đã là người trưởng thành và chững chạc, nhưng trong lòng anh ta không khỏi dấy lên một chút oán niệm đối với quý cô chưa từng gặp mặt kia.
Thịnh Tu Viễn vẫn không muốn từ bỏ: “Mặc dù tết trung thu đã qua, nhưng vẫn có thể bán bánh trung thu thêm mấy ngày. Nếu như là vấn đề về tiền bạc thì tôi có thể trả thêm, cô cứ đưa ra giá đi.”
“Xin lỗi anh, nếu tết trung thu đã qua, thì cũng chẳng có lý gì để ăn bánh trung thu. Nếu lúc bình thường mà vẫn ăn bánh, thì đến lúc ăn bánh trong dịp tết trung thu sẽ không còn không khí của ngày lễ nữa.”
Thịnh Tu Viễn vừa nhìn cô gái trẻ tuổi ở trước mặt, đã cảm thấy đối phương có tài nấu nướng vũng vàng hiếm thấy.
Một người nghiêm túc như vậy, chả trách có thể làm ra được chiếc bánh trung thu có mùi vị thế này.
Rõ ràng là với tay nghề này, cô có thể làm ở nhà hàng riêng và kiếm được bộn tiền, nhưng cô lại muốn kinh doanh ở một tiệm bé như con ruồi. Mặc dù Thịnh Tu Viễn không ủng hộ với sự lựa chọn của đối phương cho lắm, nhưng anh ta hiểu. Dẫu sao thì mỗi một người có mỗi suy nghĩ khác nhau, nên anh ta cũng không khua tay múa chân với ý nghĩ của người khác.
Mặc dù Bạch Nhất Nặc từ chối anh ta, ấn tượng đầu tiên mà Bạch Nhất Nặc để lại cho anh ta vẫn rất tốt. Trong lòng anh ta dần nảy sinh tò mò về cái tiệm này: “Tiệm này của cô còn món nào khác không?”
“Gần đây chúng tôi có món mới là thịt viên hầm, anh muốn nếm thử một chút không?”
Thịnh Tu Viễn và trợ lý, mỗi người bưng một mồi hầm, nhưng mà trong tiệm đã hết chỗ, hoàn toàn không có chỗ trống, Thịnh Tu Viễn cao quý và người trợ lý đã phải ngồi chờ rất lâu mới có chỗ trống.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học và tiếp quản công ty của gia đình mình thì tới nay Thịnh Tu Viễn chưa từng tới tiệm nào vừa nhỏ vừa chật chội như vậy. Bởi vì cảm giác khó chịu khi chờ đợi, khiến anh ta cảm thấy việc bản thân muốn thử đồ ăn đúng là một sai lầm, liệu có người nào giống như anh ta tới tiệm này không?
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói truyền tới bên tai anh ta.
“Tổng giám đốc Thịnh, thật đúng là trùng hợp.” Tổng giám đốc Vương vẫy tay, nhìn anh ta với vẻ vô cùng mừng rỡ.
Thịnh Tu Viễn nhìn kỹ lại một chút, thấy người trước mặt khá quen thuộc, chợt trong đầu anh ta lóe lên một cái, anh ta lập tức nghĩ ra người đó là ai, là tổng giám đốc của một công ty xây dựng đa quốc gia, anh ta đã từng gặp đối phương ở thương hội thượng.
“Xin chào anh.” Thịnh Tu Viễn lịch sự gật đầu với người kia một cái, phát hiện trước mặt đối phương cũng là nồi hầm giống với anh ta.
Sau khi Tổng giám đốc Vương chào hỏi với Thịnh Tu Viễn xong thì thở dài nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Thịnh cũng biết tới tiệm này. Tay nghề của bà chủ rất tốt, rượu thơm không sợ ngõ sâu.”
Trong lúc Thịnh Tu Viễn nghĩ là tổng giám đốc Vương tới chào hỏi với anh ta, thì tổng giám đốc Vương lại tiếp tục dùng cái muỗng mà húp nước canh, rồi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Thịnh, tạm thời khoan hãy nói chuyện, món thịt viên hầm này vẫn nên ăn nóng sẽ ngon hơn.”
Thịnh Tu Viễn: “...”
Có biết bao nhiêu người muốn trò chuyện với anh ta mà còn không có cơ hội. Việc ăn thịt viên còn quan trọng hơn so với là cùng nói chuyện với anh ta sao?
Thịnh Tu Viễn cảm thấy có chênh lệch nhỏ.
Sau khi người trợ lý đi qua tổng giám đốc Vương, rồi quan sát hết mọi người ở trong tiệm, càng nhìn thì lại càng thấy kinh ngạc. Sau đó, cậu ta nhỏ giọng nói bên tai của Thịnh Tu Viễn: “Không chỉ có tổng giám đốc Vương, mà còn có tổng giám đốc Tô. Cái tiệm nhỏ này thật đúng là nơi rồng núp hổ nhằm ạ.”
Trợ lý vô cùng kinh ngạc, mặc dù biết Thịnh Tu Viễn có tài sản nhiều hơn mấy người họ, nhưng khi nhìn thấy những phú hào này đang ghép bàn với những người khác, ngồi ở trên bàn ghế gỗ thô ở tiệm nhỏ này, khuôn mặt thì lộ ra vẻ thỏa mãn giống như là đang thưởng thức món ngon tuyệt thế nào đó, điều này khiến cậu ta rất kinh hoàng.
Sau khi mở nắp nồi hầm thịt viên ra, Thịnh Tu Viễn mới cảm thấy bản thân mình dường như đã hiểu được lý do tại sao khi nãy tổng giám đốc Vương không muốn trò chuyện cùng với anh ta rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận