Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 390 - Quả hồng hỏa tinh 3




Bên trong khu bình luận mới mở của tiệm cơm Bạch Ký có rất nhiều người, Bạch Nhất Nặc thường xuyên sẽ thấy bọn họ diễn hài pha trò, cũng không hiểu ý của bọn họ lắm, vì hiểu rõ hơn yêu cầu của khách nên Bạch Nhất Nặc sẽ thường đi học các từ ngữ lưu hành gần đây.
Cho nên Bạch Nhất Nặc không cảm thấy nghi ngờ gì. Cô che miệng, cười cười: "Chúng ta không thể làm loạn vai vế."
Đôi mắt của Tô Mạt Mạt sáng lên, nói: "Được rồi ba, không sao đâu ba ơi, ba rút thẻ cho con là được."
Tô Mạt Mạt vừa nói vừa vì kích động cho nên vô ý thức dùng sức siết chặt quả hồng trên tay mình. Bạch Nhất Nặc nhìn thấy quả hồng có chút biến dạng, thế là nhắc nhở nói: "Quả hồng hỏa tinh rất mềm, em đừng bóp nữa, nhanh ăn đi."
Bị Tô Mạt Mạt quấy rầy một lát, Bạch Nhất Nặc đi vào phòng bếp. Bởi vì không biết đám ong mật ở bên ngoài đã đi chưa, cho nên không tính toán được sổ sách rồi, cô cầm một quả hồng hỏa tinh giống với Tô Mạt Mạt.
Quả hồng hỏa tinh sau khi chín sẽ biến thành màu vàng, sau khi mềm sẽ biến thành dáng vẻ màu đỏ, lóa mắt giống như một quả cầu lửa.
Bởi vì ánh nắng của phòng bếp rất đủ, ánh nắng mặt trời chiếu vào bên trên quả hồng hỏa tinh, khiến quả hồng hỏa tinh trở nên óng ánh sáng long lanh.
Lúc trước cô ở Trường An thường xuyên ăn quả hồng hỏa tinh, cho nên rất khéo léo bỏ cuống của quả hồng đi, sau đó cắm ống hút vào, cúi đầu hít một hơi.
Quả hồng hỏa tinh không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà hương vị khi bắt đầu ăn càng tuyệt hơn, bên trong quả hồng mềm bình thường có lõi mềm mềm được gọi là "đầu lưỡi nhỏ", cũng có những sợi cứng, nhưng mà dường như quả hồng hỏa tinh không có.
Lúc Bạch Nhất Nặc hút nước trái cây không cảm nhận được sự trở ngại, cực kỳ trôi chảy, nước trái cây ngọt thoải mái trơn trượt, nhưng ngọt mà không ngán, mang theo hương vị nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi Tô Mạt Mạt nhìn thấy Bạch Nhất Nặc ăn quả hồng như thế, trong lòng hơi kinh ngạc, buồn bực trông bầu vẽ gáo, dùng ống hút uống, lập tức cảm nhận được sự ảo diệu trong đó, không khỏi thốt ra: "Quả hồng thật ngọt."
"Có câu tục ngữ, quả hồng hỏa tinh như một tổ mật, quả hồng hỏa tinh ngọt độ thật sự cao hơn các quả hồng khác, tốt ở chỗ ngọt mà không ngán." Bạch Nhất Nặc nói: "Chờ em uống xong nước trái cây này thì rút ống hút ra, lột vỏ ăn thịt quả bên trong."
Bởi vì Tô Mạt Mạt uống gấp quá, hai ba hớp đã uống xong nước trái cây bên trong, cho dù hút thế nào cũng không hút được thịt quả, đành phải bóc vỏ mỏng như cánh ve ra, sau đó ăn thịt quả bên trong.
Sau khi cô ăn xong, vẫn có chút chưa thỏa mãn: "Cô chủ, chị mua ở đâu được quả hồng vừa hay vừa ngon như thế."
"Quả hồng hỏa tinh này chắc là ở Lâm Đồng Tây An, sau khi đến tiết sương giáng, những quả hồng này sẽ chín." Bạch Nhất Nặc nói: "Nhưng những quả này không phải do chị mua, là khách tặng."
"Nếu em muốn ăn thì lấy trong cái thùng kia đi, chị trả tiền rồi."
"Được ạ."
Mặc dù Tô Mạt Mạt thích ăn quả hồng hỏa tinh này, nhưng mà sau khi Kỷ Tử Hoài trông thấy những quả hồng hỏa tinh này lại chưa từng lấy nó.
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi thăm anh: "Sao anh không ăn những quả hồng hỏa tinh này, anh không thích ăn hồng sao?"
Từ khi Bạch Nhất Nặc nhận Kỷ Tử Hoài làm học trò, càng không coi anh như người ngoài, càng thêm chăm sóc cho anh.
Kỷ Tử Hoài đang thái rau trong phòng bếp, nghe thấy câu hỏi của cô, thế là sau khi dừng lại động tác trên tay bất tri bất giác nói: "... Quên mất."
Bạch Nhất Nặc: "..." Cô nghe thấy lời Kỷ Tử Hoài nói, vậy mà không hề thấy ngoài ý muốn.
Bởi vì ba người bọn họ ở cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, Bạch Nhất Nặc cực kỳ hiểu rõ với chế độ ăn uống và sinh hoạt thường ngày của bọn họ, vẫn luôn quan tâm bọn họ, chuẩn bị tốt rau quả hoa quả cho trẻ con trong nhà như một người lớn vậy.
Nhưng mà Kỷ Tử Hoài cũng không thường xuyên ăn những hoa quả này, nếu không phải Bạch Nhất Nặc theo thời gian xác định gọi anh tới dùng cơm, thì thậm chí anh còn quên cả ăn cơm. Từ sau khi Bạch Nhất Nặc nhận anh làm học trò, Kỷ Tử Hoài ngày đêm huấn luyện, loại tình huống này càng thêm nghiêm trọng.
Bạch Nhất Nặc khó tránh khỏi có chút bận tâm cái dạ dày này của học trò lớn, thế là thỉnh thoảng cầm quả hồng hỏa tinh cho Kỷ Tử Hoài: "Có một câu chuyện kể rằng, tiết sương giáng ăn quả hồng sẽ không bị chảy nước mũi. Bây giờ anh là học trò của tôi, nếu như không chăm sóc cơ thể thật tốt thì sao có thể học tập tốt được? Nhớ kỹ phải ăn cơm thật ngon."
Kỷ Tử Hoài không thèm để ý cơ thể mình, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mà cảm thấy cô nói có lý, nếu như cơ thể kém thì anh học tập kiểu gì, vì thế không từ chối nữa.
Sau đó Bạch Nhất Nặc thường xuyên chủ động đưa hoa quả cho Kỷ Tử Hoài, thường xuyên lấy đồ cho anh ăn.
Tô Mạt Mạt đang ăn quả hồng hỏa tinh như gió cuốn, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, động tác trên tay không khỏi dừng một chút: "..." Cô đột nhiên cảm thấy mình ăn nhiều như vậy cũng không phải là một chuyện tốt, giống như đã bỏ lỡ rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận