Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 179 - Khô bò xé sợi 9




Tô Mạt Mạt vốn tưởng rằng mình sẽ thấy một chén thuốc bắc có mùi khó ngửi, lại không ngờ sẽ thấy một chén canh gà đang tỏa mùi thơm nhẹ.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấu sự hoài nghi của Tô Mạt Mạt nên cô giải thích: “Bài thuốc cổ truyền có rất nhiều thứ vừa có tác dụng chữa bệnh, vừa có thể làm thức ăn.”
Tô Mạt Mạt cũng không phải hiểu rõ lắm, nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ, cài này còn tốt hơn nhiều so với loại thuốc bắc khó uống kia.
Sau khi Tô Mạt Mạt trả tiền xong, cô ấy bưng chén khoai từ mề gà này đi.
Chén canh khoai từ mề gà này có màu trắng trong suốt, còn khoai từ thì giống như viên ngọc trắng vậy.
Tô Mạt Mạt cầm muỗng lên và ăn thử một cục khoai từ, đôi mắt của cô ấy nhất thời híp lại vì thỏa mãn.
Khoai từ có vị ngọt, cảm giác khá dính.
Tô Mạt Mạt có thể cảm nhận được độ tươi và ngọt của khoai từ, giòn giòn và thơm nhẹ.
Không chỉ như vậy, khoai từ còn có kết cấu chắc chắn, bổ mà không ngán, ngon và không khô. Có tác dụng bổ phổi, thận, giúp tỳ vị và dạ dày, được giới Trung y ca tụng là “Vị thuốc chữa hư.”
Tô Mạt Mạt cảm thấy trong bụng của mình có một luồng nhiệt di chuyển, cả bụng cung. trở nên ấm áp. Bởi vì cảm giác thỏa mãn do bụng mang tới nên cô ấy cảm thấy tâm trạng lo lắng trong lòng đã chợt trở nên tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì khoai từ ở trong miệng đã thấm đầy nước canh gà, nên cô ấy còn bị ngạc nhiên bởi độ ngon của nước canh gà, vì vậy sau khi ăn một củ khoai từ xong, cô ấy lại dùng muỗng để húp một muỗng cháo gà.
Tươi quá!
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng ăn qua nước canh gà nào ngon như vậy, mùi thơm đậm đà, cứ như chứa đựng tất cả những gì tinh túy nhất ở trong thịt gà. Mặc dù nước canh gà không dinh dưỡng nhiều bằng thịt gà, nhưng nó lại phù hợp với tình trạng cơ thể hiện tại của Tô Mạt Mạt hơn.
Bởi vì cơ thể không khỏe, nên tốc độ ăn cơm của Tô Mạt Mạt không nhanh như những vị khách khác, nhưng mà đối với chính cô ấy mà nói, nó đã vượt qua tốc độ trước đó của cô ấy.
Sau khi uống hết một chén khoai từ mề gà xong, cô ấy mới dừng lại, và sờ lên bụng của mình, cảm nhận được cảm giác chân thật mà bấy lâu nay không có được, cả người hạnh phúc đến mức muốn khóc.
Cô ấy tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ lại cảm giác thỏa mãn do khoai từ mề gà đem lại khi nãy, cô ấy không nhịn được mà lấy điện thoại ra, chia sẻ niềm vui sướng này với gia đình và bạn bè.
[Cha/ma, rốt cuộc con cũng có thể ăn bình thường rồi! ]
Lúc này, Tô Mạt Mạt đã hoàn toàn quên mất buổi phát sóng trực tiếp vào ngày hôm nay.
Từ trước đến giờ, cô luôn phát sóng trực tiếp đúng giờ.
Trong lúc những người hâm theo dõi ở trong phòng phát sóng trực tiếp, mong đợi Tô Mạt Mạt sẽ bắt đầu phát sóng, nhưng phát hiện thời gian hẹn trôi qua, phòng phát truyền trực tiếp vẫn tối đen: “???”
[ Kem mau ra đây phát trực tiếp đi, con lừa trong đội sản xuất còn không dám nghỉ ngơi như cô. ]
[ Kem luôn là một tấm gương mẫu, lúc trước có một khoảng thời gian cô ấy không phát trực tiếp, cũng đăng tin xin nghỉ trước, lần sao cô ấy lại nghỉ làm thế? ]
[ không biết tại sao mà trong lòng tôi lại có một dự cảm không lành, mọi người có nhớ chuyện của một chủ streamer lớn trong giới đồ ăn ngon không? Người chủ của kênh đó đã đến tiệm cơm Bạch Ký và mất tích, lần này Kem cũng đi tới tiệm cơm Bạch Ký đó. ]
Thấy lời nhắc nhở của người này, những người hâm mộ của Tô Mạt Mạt phát tán suy nghĩ, họ không nhịn được mà gào lên: [ Cái miệng đừng có ăn mắm muối nha! ]
... ... ... ... ... ... ... . . .
Có một vị khách đặc biệt tới tiệm cơm Bạch Ký, Văn Vũ Hàng đưa Thiệu Văn vào tiệm cơm Bạch Ký.
Thiệu Văn nhìn xung quanh, thấy cách bày trí của tiệm cơm Bạch Ký thì trong lòng có chút khó tin: “Đây chính là tiệm cơm nhỏ mà cậu nói đó sao, nó còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi.”
Văn Vũ Hàng vỗ vai anh ấy một cái bốp, rồi nhìn về phía phòng bếp, sau đó anh ta cẩn thận nói: “Nhỏ giọng một chút.”
“Tại sao chứ?”
“Cẩn thận kẻo bà chủ nghe được lời cậu nói, rồi không bán đồ ăn cho cậu.”
Thiệu Văn có hơi khinh thường: “Có tiền thì mua gì không được?”
Văn Vũ Hàng nghe được lời này của Thiệu Văn thì rơi vào trầm tư, sao anh ta lại có cảm giác những gì mà Thiệu Văn nói có hơi quen tai, cứ như trước đây anh ta cũng đã từng nói thế?
Thiệu Văn bước nhanh đến trước quầy thu tiền, và hỏi Bạch Nhất Nặc: “Tôi mua hết món cua hấp cam của tiệm cô, gói lại cho tôi đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận