Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 478 - Hàu tỏi 3




Tô Mạt Mạt nhìn hàu bên trong cái thùng lớn này, có chút ngạc nhiên hỏi: “Đây là hàu ư?”
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Nặc đưa một con hàu cho cô ấy: “Con hàu này rất tươi, em có thể ăn trực tiếp.”
Thế nhưng Tô Mạt Mạt có phần chống cự: “Hàu còn có thể ăn trực tiếp ạ?”
Hàu phổ thông ở vùng duyên hải không tính là quý báu nhưng tương đối hiếm gặp ở nội địa, hơn nữa giá cả sẽ bị đội lên.
Tô Mạt Mạt là một người Giang Nam từng ăn hàu chín, nhưng cho tới nay chưa từng ăn hàu sống. Hơn nữa từ nhỏ, mẹ đã nói với cô ấy đồ tươi như hải sản tôm cá nhất định phải nấu chín mới có thể ăn, như vậy mới khỏe mạnh. Cô ấy chưa từng ăn sống hải sản tôm cá tươi bao giờ.
Kỷ Tử Hoài nhìn thấy hàu này thì hai mắt tỏa sáng: “Hàu này là hàu XX của nước F, hàu này quả thực rất tươi.”
“Đúng vậy.”
Anh ấy nhận lấy hàu Bạch Nhất Nặc đưa cho, trực tiếp mở vỏ hàu, sau khi ngửi thì bắt đầu ăn.
Sau khi nhai một miếng thịt hàu, anh ấy không nhịn được gật đầu: “Trước kia tôi từng mua, đúng là cái vị này. Hàu được sản xuất từ nơi khác nhau thì mùi vị sẽ có chút xíu khác biệt, nồng độ vị mặn, vị bơ, vị cỏ đều khác nhau. Mùi vị đặc biệt của loại hàu này là ở chỗ có một loại vị bơ sền sệt, sau đó mang theo một mùi hương dưa vàng.”
Bình thường Kỷ Tử Hoài không nói nhiều, cả ngày cũng chẳng nói được mấy câu, có nói cũng đều là những từ ngữ ngắn gọn như “Ừ” “Vâng” “Được”. Nhưng khi nói đến nguyên liệu nấu ăn hoặc là thảo luận tài nấu nướng với Bạch Nhất Nặc sẽ hoạt bát hơn.
Tô Mạt Mạt ngơ ngác hỏi: “Thật sự có thể ăn sống ư?”
Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Thật ra rất nhiều người vùng duyên hải của nước chúng ta ăn sống hàu, vừa rẻ lại rất ngon, gần như không có mùi, mang theo vị ngọt nhẹ.”
Tô Mạt Mạt tò mò nhìn hàu trong tay, nhìn thấy Kỷ Tử Hoài luôn luôn lạnh lùng cũng khen hàu, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ muốn thử. Cô ấy do dự giữa sợ hãi và hiếu kỳ, cuối cùng hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong, cô ấy không nhịn được cúi đầu nhắm mắt lại gặm một miếng thịt hàu.
Lúc hàu vào miệng, mắt cô ấy lập tức trợn to, vẻ kháng cự trên mặt biến mất, không nhịn được mà thốt ra: “Vãi, ngon quá, nó có phần giòn non, cũng khá giống bơ, em cảm thấy toàn bộ khoang miệng của em đều là mùi vị của gió thổi trên biển.”
Bạch Nhất Nặc cũng đưa cho Quý Dư Trì một con. Quý Dư Trì nhận lấy hàu này, học cách làm của Kỷ Tử Hoài, mở hàu ra, nhã nhặn cắn một miếng nhỏ.
Anh ta cảm giác được thịt hàu trơn mượt tiến vào trong miệng, sau khi nhai một hai lần liền cảm nhận được chút ngọt ngào, sau đó trong miệng tươi mát, vị nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng, khiến người ta không ở cạnh biển lại có thể cảm nhận được mùi vị của biển khơi.
“Tôi nghĩ tới một tác phẩm của Maupassant.”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Tác phẩm gì?”
“Tiểu thuyết “Chú Jules của tôi” của Maupassant, ông viết: Một người lính thủy ăn mặc rách rưới dùng dao mở đôi con hàu ra rồi đưa cho hai người đàn ông. Hai vị này lại đưa cho hai bà. Các bà ăn hàu rất khéo. Họ đặt con hày lên một cái khăn tay, đưa ra phía trước mà đặt miệng vào ăn ruột hàu để khỏi làm bẩn bộ quần áo. Ăn xong họ húp nốt nước hàu rồi nhanh nhẹn vứt ngay vỏ sò xuống biển.”
Tuy Quý Dư Trì có gia tài bạc triệu nhưng không đặt nặng chuyện ăn uống, đắn đo chuyện diễn đến mức không màng cơm nước. Tính cách anh ta quái gở, lật xem ký ức và tri thức dĩ vãng, tâm trạng trầm lắng hiện lên nhiều nhất. Bây giờ, anh ta lại phát hiện dường như mình có thể nghĩ đến một vài thứ khác.
Quý Dư Trì có phần bất ngờ với sự thay đổi của mình, sau đó bỏ qua chuyện này, nói: “Maupassant không viết nó ngon cỡ nào, có vị gì nhưng lối ăn này bỗng dưng khiến người ta thích thú. Ngày hôm nay, rốt cục cũng có cơ hội thử một lần.”
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Thật ra so với ăn hàu sống, tôi thích ăn hàu đã xử lý hơn, đợi lát nữa tôi làm một món hàu tỏi cho mọi người.”
Sau khi Quý Dư Trì phát thông báo tạm ngừng hoạt động lên weibo thì không quan tâm chuyện này nữa. Anh ta là người nghiêm túc, thích làm một việc đến cùng. Bởi vì đến tiệm cơm Bạch Ký làm nhân viên phục vụ nên thời gian của anh không tính là rảnh rỗi, lúc rảnh rỗi cũng không xem điện thoại mà chỉ dắt chó đi dạo.
Đợi đến tối lúc nghỉ ngơi, cuối cùng anh ta cũng mở điện thoại di động của mình ra, mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù anh ta không phải là một lưu lượng nhưng lại hơn hẳn lưu lượng, fan hâm mộ rất nhiều. Sau khi fan hâm mộ biết tin Quý Dư Trì muốn tạm thời ngừng hoạt động thông qua người thân bạn bè thì ngây ra tại chỗ, cảm thấy đây là tin giả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận