Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 332 - Sủi cảo chiên 2




Bạch Nhất Nặc nói chuyện với vị khách này xong thì để điện thoại di động xuống rồi trở lại phòng bếp.
Bởi vì đã đồng ý với khách phải làm sớm hơn, cô không định đổi ý nên bắt đầu suy nghĩ làm gì đó sớm hơn thì ổn.
Cô vừa suy nghĩ vừa thu dọn đồ đạc, khóe mắt thoáng thấy tôm tươi mới mua ở chợ nông sản sáng sớm hôm nay, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng. Hay là... làm sủi cảo chiên đi!
Bạch Nhất Nặc lật xem nguyên liệu trong phòng bếp, chuẩn bị làm ba loại sủi cảo chiên, một loại sủi cảo thịt heo chiên, một loại sủi cảo tôm nõn chiên. Toàn là món ăn mặn nên không khỏi đơn điệu, cuối cùng cô định làm thêm một loại sủi cảo tố tam tiên chiên.
Sủi cảo chiên là một món ăn nổi tiếng, phổ biến khắp trời nam biển bắc. Cách làm sủi cảo chiên ở các nơi có chỗ khác nhưng về cơ bản thì đều giống nhau, đó là không nấu mà là nướng. Bạch Nhất Nặc gói sủi cảo xong thì đặt trong nồi đáy phẳng, thêm dầu và nước vào.
Sủi cảo hoàn thành sẽ có phần đáy vàng óng ánh xốp giòn, vỏ ngoài hơi vàng trơn nhẵn, nhân bánh mềm mại ngon miệng.
Hàng quà bánh như sủi cảo chiên còn có một đặc điểm nổi tiếng, đó là hương thơm, lúc làm hương có thể bay cả mười dặm, cách một con đường cũng có thể ngửi được hương vị dầu mỡ đó.
Lúc Bạch Nhất Nặc đang làm sủi cảo chiên, hương vị xuyên qua khe cửa truyền ra bên ngoài, Kỷ Tử Hoài và Tô Mạt Mạt đều ngửi thấy hương vị ấy.
“Bà chủ, chị đang làm cái gì mà sao thơm thế?” Tô Mạt Mạt kích động hỏi.
Kỷ Tử Hoài ngửi mùi vịt trong không khí, nói chắc nịch: “Hoặc là bánh bao chiên, hoặc là sủi cảo chiên.”
“Đáp đúng rồi, có thể cho hai người ăn một phần.” Bạch Nhất Nặc hỏi: “Hai người muốn nhân gì, có nhân thịt tươi, nhân tôm nõn và nhân tam tiên.”
Kỷ Tử Hoài muốn nhân thịt tươi, Tô Mạt Mạt muốn nhân tôm nõn.
Bạch Nhất Nặc xúc sủi cảo chiên đã làm xong lên, đưa cho hai người bọn họ.
Kỷ Tử Hoài cầm chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo chiên lên, phát hiện độ lửa của món sủi cảo chiên này vô cùng tốt, dưới đáy vàng óng xốp giòn, không hề cháy một chút nào. Anh ấy cắn một cái sủi cảo chiên, mắt hơi trợn to, cảm giác hơi nóng.
Kỷ Tử Hoài cảm thấy hơi nóng, không khỏi hít một hơi nhưng không nỡ vứt miếng sủi cảo chiên này đi, đành phải cắn nó đợi nó nguội bớt.
Sủi cảo thịt tươi chiên vừa ra lò, cắn một miếng liền có nước thịt nóng hổi trào ra, thịt lợn trong nhiệt độ cao bộc phát ra mùi thơm đậm đà.
Sau khi sủi cảo chiên nguội bớt, Kỷ Tử Hoài cắn nhân thịt bên trong, không khỏi gật đầu. Người trong nghề biết cách thức, linh hồn của sủi cảo chiên nằm ở nhân thịt.
Bạch Nhất Nặc không dùng máy xay để làm nhân thịt cho bớt việc, mà băm thuần thủ công. Cô thái miếng thịt lợn ngon nhất thành hình hạt lựu, thịt thái hạt lựu dính vào nhau, đầy chất dính, cảm giác rất mềm mại.
Vỏ ngoài của sủi cảo thịt tươi chiên vừa thơm vừa giòn, nhân thì vừa non vừa trơn. Kỷ Tử Hoài cảm giác mình càng nhai càng thấy ngon, không nhịn được ăn sủi cảo chiên hết miếng này đến miếng khác, rất nhanh đã chén sạch sủi cảo chiên.
Sau khi Kỷ Tử Hoài ăn xong, Bạch Nhất Nặc lên tiếng nói: “Nhớ mùi vị này chưa?”
Kỷ Tử Hoài khó hiểu gật đầu: “Nhớ rồi, sao vậy?”
“Tuy là không gian trong tiệm rất lớn nhưng làm sủi cảo chiên sẽ có rất nhiều khói dầu, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến khách khứa. Tôi định để anh làm sủi cảo chiên ở cửa tiệm.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nói xong thì bảo với vẻ lo lắng: “Nếu như làm sủi cảo chiên ở cửa thì khó tránh khỏi sẽ có người vây quanh xem. Tính cách anh không hướng ngoại, có lẽ không chịu nổi. Nếu như anh không muốn làm thì cũng không sao.”
Từ sau khi Tô Mạt Mạt đến, Kỷ Tử Hoài đã không còn phụ trách chuyện trước sân khấu mà bắt đầu xử lý việc vặt vãnh sau bếp. Từng trải qua một thời gian dài tôi luyện như thế, anh ấy đã quen thuộc đối với nhịp điệu của tiệm cơm Bạch Ký rồi.
Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của Bạch Nhất Nặc bèn lắc đầu: “Không sao, tôi có thể làm.”
Bạch Nhất Nặc đương nhiên không thể để Kỷ Tử Hoài làm tất cả mọi chuyện, cô sẽ gói sủi cảo trước, Kỷ Tử Hoài chỉ cần chiên sủi cảo ở cửa là được. Bạch Nhất Nặc nghe thấy anh ấy bằng lòng liền huấn luyện anh ấy một phen, dạy cách chiên sủi cảo cho Kỷ Tử Hoài, đồng thời nói cho anh ấy biết bí quyết nhỏ xem độ lửa mà mình tổng kết được.
Kỷ Tử Hoài là một đầu bếp chuyên nghiệp, năng lực học tập mạnh, rất nhanh đã nhớ kỹ những phương pháp này, mùi vị sủi cảo anh ấy chiên không chênh lệch là bao so với đồ Bạch Nhất Nặc làm.
Bạch Nhất Nặc thấy anh ấy đã học được thì thoả mãn gật gật đầu, tuy là bây giờ cô không muốn nhận học trò nhưng cô thật sự cảm thấy Kỷ Tử Hoài là một học trò giỏi, vừa dạy đã biết, vừa chỉ đã thông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận