Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 362 - Canh cá chua và cơm niêu đất 8




Những người phóng viên khác, bao gồm cả Thư Đình, sau khi nghe thấy người phóng viên này nói, sau khi cảm thán thì bất giác ghi nhớ tên của tiệm cơm Bạch Ký này.
Thư Đình đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, mang theo thợ quay phim đi vào tiệm cơm Bạch Ký. Lúc cô đứng trước cửa tiệm cơm Bạch Ký đã ngửi thấy một mùi đồ ăn thơm ngon xông vào mũi, mùi thơm nồng đậm mê người, nhưng cũng không khiến người ta sặc, mùi khói dầu không nặng, làm cho lòng người ta cảm thấy thích.
Cuống họng Thư Đình bất giác khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng một cái. Cô còn chưa ăn cơm chiều nữa, làm phỏng vấn về ẩm thực đúng thật là dày vò nha, mỗi ngày đều liên quan đến ăn uống, quen biết với những người bạn phóng viên chuyên mục ẩm thực đều béo lên một vòng.
Thư Đình không nhịn được lắc đầu, gác lại mong muốn của bản thân ra sau đầu, phỏng vấn xong lần này là được rồi. Cô là phóng viên đứng đắn sẽ không béo lên giống như phóng viên của chuyên mục ẩm thực bên cạnh!
Thư Đình mang theo thợ quay phim đi vào tiệm cơm Bạch Ký, sau khi nhìn quanh hai bên thì đi vào quầy thu ngân. Lúc cô nhìn thấy nhan sắc của Bạch Nhất Nặc, không chỉ có hơi kinh ngạc, giá trị nhan sắc của người phục vụ tiệm cơm này cao như vậy sao.
Trong lòng kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng phỏng vấn vẫn quan trọng nhất. Sau khi Thư Đình ngẩn người thì lên tiếng hỏi thăm: "Xin chào, cửa hàng của các cô đạt được thành tích tốt xếp hạng thứ hai bảng độ nổi tiếng của tạp chí ăn cả thế giới, nhận được giải bạc. Tôi là phóng viên của nhật báo Hải Thị, xin hỏi tôi có thể phỏng vấn cô chủ của cửa tiệm các cô không?"
Bạch Nhất Nặc nhìn Thư Đình, lễ phép nói: “Tôi là cô chủ, cũng là đầu bếp.”
Chà, trẻ tuổi vậy.
Trong lòng Thư Đình kinh ngạc nhưng ngoài mặt không dao động, khách sáo hỏi: “Chào cô chủ, tôi có thể chiếm dụng một ít thời gian của cô để phỏng vấn một lát không?”
Hiện giờ đã qua giờ cơm, trong tiệm không bận rộn lắm, Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Được.”
Bạch Nhất Nặc đồng ý lần phỏng vấn này, nếu là ngày xưa, cô sẽ không đồng ý xuất hiện trước ống kính đâu. Trước đó cô đã từ chối rất nhiều người dẫn chương trình muốn quay cô.
Sở dĩ cô đồng ý lần phỏng vấn này là bởi Thư Đình là phóng viên của nhật báo Hải Thị, cộng thêm lần này giành được giải bạc của tạp chí ăn cả thế giới, chắc hẳn người bên ngoài có khá nhiều sự tò mò về tiệm cơm nhỏ của cô. Cô có thể mượn lần phỏng vấn này trả lời các thắc mắc của người bên ngoài.
Sau khi Thư Đình nghe thấy Bạch Nhất Nặc đồng ý, trong đầu của cô có muôn vàn mạch suy nghĩ. Cô là một phóng viên tin tức chuyên nghiệp, cô sẽ không đánh trận chiến không có sự chuẩn bị, trước khi cô đến đây thì đã định bụng rất nhiều câu hỏi. Nhưng Thư Đình phát hiện sau khi cô thấy được Bạch Nhất Nặc, có một số câu hỏi không dùng được nữa.
Vì cô chủ này thật sự quá đặc biệt, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, tay nghề cũng tốt, đây quả là một tư liệu sống, tin tức tuyệt vời mà.
Thư Đình cầm micro, kích động nói: “Cô chủ, tạp chí ăn cả thế giới là tạp chí ẩm thực nổi tiếng của Hải Thị chúng ta, cô phát hiện mình giành được giải thưởng có cảm nghĩ gì?”
“Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của khách hàng đối với chúng tôi.” Bạch Nhất Nặc mỉm cười nói: “Không có bọn họ thì tiệm cơm Bạch Ký sẽ không nhận được giải.”
Sau một hồi giao lưu, Thư Đình biết được sau khi Bạch Nhất Nặc tốt nghiệp, kế thừa tiệm cơm nhỏ do ba mẹ để lại, tiệm cơm chỉ mở được ba tháng mấy thì đã hết sức nổi tiếng tại khu vực xung quanh.
Thư Đình nghe lời kể của Bạch Nhất Nặc, trong lòng hơi thương xót, sao cô chủ xinh xắn như thế lại có một quá khứ bi thảm tới mức này, đây chính là xinh đẹp mạnh mẽ thê thảm chân thật trong hiện thực.
Thư Đình là phóng viên của tòa soạn nhật báo Hải Thị, vô cùng lịch sự, sẽ không hỏi quá chi tiết, cũng sẽ không làm khó dễ người khác, phần lớn vấn đề của Thư Đình đều nhận được câu trả lời của Bạch Nhất Nặc. Khi Thư Đình hỏi vấn đề không dễ trả lời, Bạch Nhất Nặc bèn đổi đề tài một cách khéo léo, nói tới những chuyện khác.
Người quay phim ngắm ống quay về phía hai người, phát hiện trên mặt Bạch Nhất Nặc không dao động, ung dung thản nhiên, khi nở nụ cười dịu dàng hơn hẳn, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo.
Người quay phim hơi kinh ngạc, trước đây anh ta cũng từng quay cửa tiệm giành được giải thưởng của tạp chí ăn cả thế giới, những ông chủ cô chủ đó lấy được cúp, hoặc vui mừng quá đỗi, hoặc là khó giấu được sự hăng hái, đều tỏ ra hết sức phấn khởi.
Mà nét mặt bày tỏ của Bạch Nhất Nặc cứ như giải thưởng này cũng không hiếm lạ gì, vô cùng bình thường đối với cô.
Suy nghĩ của Thư Đình và người quay phim như nhau. Cô là một phóng viên, từng phỏng vấn khá nhiều người trong ngành nghề khác, xem xét người khác rất tỉ mỉ. Điều này khiến cô nhạy cảm với khí chất bề ngoài của con người hơn người bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận