Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 465 - Sủi cảo và bánh trôi 15




Trong tiệm cơm Bạch Ký, Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi người đối diện: “Thi đấu giữa đầu bếp?”
Hải Ninh nói: “Không sai.”
Hải Ninh là chủ biên tạp chí ẩm thực địa phương “Ăn cả thế giới” của Hải Thị, lần này anh ta tới tiệm cơm Bạch Ký không chỉ để ăn mà còn mang tới một tin tức nặng ký.
“CCTV chuẩn bị làm một cuộc thi đầu bếp, tên là “đêm tìm vị”.”
Người khởi xướng cuộc tranh tài này là các hiệp hội ẩm thực lớn trong toàn quốc, bao gồm cả hội trưởng hiệp hội ẩm thực Hải Thị. Hải Ninh nói tóm tắt giản lược tin tức bối cảnh của cuộc tranh tài này một lần, sau đó hỏi: “Cô muốn tham gia không?”
Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một phen rồi nói: “Quy trình của cuộc thi đấu này như thế nào?”
“Vòng thi đấu đầu tiên sẽ tiến hành lựa chọn ở các thành phố lớn toàn quốc. Nếu như cô muốn tham gia thì bây giờ có thể báo danh.” Hải Ninh nói: “Sau khi biết tin tức này, tôi tới tìm cô đầu tiên đấy. Tôi cảm thấy cô không lên tiết mục này thì thật sự là đáng tiếc. Bây giờ không phải là thời đại rượu ngon không sợ ngõ sâu nữa, nếu như cô muốn mở rộng tiệm cơm thì vẫn cần một vài kênh quảng bá.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc nghe thấy lời nói của anh ta, sâu trong nội tâm sinh ra lòng cảm kích. Chủ biên này không chỉ để cử tiệm cơm Bạch Ký cho phim tài liệu ẩm thực mà còn nói cho cô biết tin tức này, thật đúng là một vị khách nhiệt tình.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Cám ơn anh.”
Hải Ninh có khí chất nho nhã, đẩy mắt kính của mình, nói: “Không có gì, thực sự thì không muốn thấy quán nhỏ ngon bị mai một.”
“Anh quá khen rồi.”
Hải Ninh xua tay, nói: “Cô đừng khiêm tốn nữa, còn khiêm tốn nữa thì chính là nói dối đấy. Món ăn của cô không thua bất cứ đầu bếp chính của một nhà hàng nào.”
Sau khi Bạch Nhất Nặc và Hải Ninh hàn huyên một hồi, Hải Ninh bèn rời đi cùng đồng nghiệp ban biên tập của mình.
Bạch Nhất Nặc biết được tin tức này, nội tâm không hề dao động chút nào. Sau khi bận rộn xong cô mới có thời gian rảnh đi tìm kiếm đêm tìm vị là cái gì.
Thì ra hằng năm CCTV đều sẽ làm một vài chương trình ẩm thực nhưng cho tới nay chưa từng có thanh thế lớn như thế. Đêm tìm vị sẽ tiến hành chọn lựa trong cả nước, sau khi chọn lựa sẽ tiến hành các loại thi đấu đến khi lựa ra thần bếp.
Hơn nữa đêm tìm vị lần này rất thú vị, nó giới hạn tuổi tác của tuyển thủ báo danh trong khoảng từ mười lăm đến ba mươi lăm, nghĩa là đang tuyển chọn đầu bếp trẻ.
Lời tuyên truyền của nó là: “Củi cháy lửa truyền.”
Lúc Bạch Nhất Nặc nhìn thấy lời tuyên truyền này, ngón tay hơi ngừng, có sao nói vậy, lời tuyên truyền này thật sự nói trúng tiếng lòng của cô. Sau khi cô đi tới hiện đại đã phát hiện một chuyện, văn hóa truyền thống đang đối mặt với tình cảnh khó khăn, ẩm thực truyền thống gần như biến mất.
Nếu như cuộc thi đầu bếp này thực sự giống như lời tuyên truyền của nó thì có thể lấy được hiệu quả tuyên truyền của giới đầu bếp cũng tốt.
Sau khi Bạch Nhất Nặc điều tra cuộc thi đấu này xong thì siết cằm mình, nghĩ đến một chuyện, không khỏi bật cười. Cô để điện thoại di động xuống, cất bước đi vào phòng bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Kỷ Tử Hoài nói: “Chủ biên tạp chí Ăn cả thiên hạ nói CCTV muốn làm một cuộc thi đấu đầu bếp quy mô lớn, anh muốn tham gia không?”
Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của cô, tay đang thái thức ăn hơi dừng lại. Anh ấy thả con dao thái trong tay xuống, siết tạp dề của mình, có phần mờ mịt, rơi vào trầm tư: “Tôi...”
Bạch Nhất Nặc vẫn nhớ lời nói của đối phương hôm bái sư, Kỷ Tử Hoài nói anh ấy muốn trở thành đầu bếp lợi hại nhất.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Tôi cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi tự ti. Anh đã học tôi hơn một tháng rồi, tiến bộ rất nhanh, thử một lần đi.”
Sau khi Kỷ Tử Hoài nghe thấy lời của cô, ánh mắt không còn mê man nữa, giọng nói trở nên bình tĩnh.
“Được.” Kỷ Tử Hoài ừ một tiếng, gật đầu phụ họa.
Bạch Nhất Nặc liền gửi phương thức liên lạc mà Hải Ninh đưa mình cho Kỷ Tử Hoài, bảo anh ấy gọi điện thoại tới báo danh.
Sau khi Kỷ Tử Hoài nhận được tin nhắn này, tò mò hỏi: “Cô không tham gia cuộc thi đấu này ư?”
Kỷ Tử Hoài nghĩ thầm, thật ra Bạch Nhất Nặc không tham gia cũng rất bình thường, bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp nên anh ấy từng ăn rất nhiều nhà hàng, từng gặp rất nhiều đầu bếp lớn làm cho bữa tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức. Trong mắt anh ấy, trình độ của Bạch Nhất Nặc đã hoàn toàn ngang bằng với họ.
Mà những đầu bếp trẻ thì càng khó có thể so với cô.
Cái này giống như tài khoản level max trở lại thôn tân thủ vậy – khiến những kẻ tay mơ ăn hành.
Kỷ Tử Hoài nói: “Cô không muốn đi cũng bình thường, chẳng có chỗ nào có thể nâng cao cả.”
Ai ngờ Bạch Nhất Nặc cúi đầu gửi tin nhắn, sau đó trả lời anh ấy một câu: “Tôi đi mà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận