Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 497 - Hàu tỏi 22




Từ sau khi bà chủ lên sân khấu, ngoại trừ nhìn bà chủ, cô ấy hoàn toàn không nhìn những người khác. Sau khi bà chủ đưa mì cho cô ấy, cô lại bị mì gạch cua hớp hồn. Sau khi Tô Mạt Mạt ăn mì gạch cua xong thì lau miệng chưa thỏa mãn, cuối cùng cũng có lòng dạ nhìn cục diện trên sân thi đấu. Cô ấy chống cằm mình nhìn xuống dưới, đột nhiên phát hiện một đầu bếp dáng dấp rất đẹp trai.
Người này không phải Kỷ Tử Hoài, không phải nói Kỷ Tử Hoài không đẹp trai mà là Tô Mạt Mạt cảm thấy đã nhìn quen, không còn cảm thấy quá đặc biệt nữa.
Động tác nấu ăn của đầu bếp trôi chảy lưu loát, điều khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất là hình như anh là một con lai.
Tô Mạt Mạt chỉ về hướng anh và nói: “Bà chủ nhìn cái người ở hướng kia đi, trông thật là đẹp trai.”
Bạch Nhất Nặc nhìn về hướng người đầu bếp đó, phát hiện mặt mày sắc nét, tóc đen mắt xanh, cằm tinh xảo, đẹp cả bề ngoài lẫn khí chất.
Giọng điệu của Tô Mạt Mạt có phần kích động: “Thì ra còn có đầu bếp đẹp trai như vậy.”
Thời gian trôi qua, đầu bếp con lai kia nấu ăn xong, bưng tới. Sau khi giám khảo đánh giá xong, nhân viên công tác nói trong loa phát thanh: “Tuyển thủ số 1399, cơm hải sản Tây Ban Nha của bạn được chín mươi điểm.”
Người trong sân thi đấu nghe được điểm số này thì bắt đầu nhao nhao châu đầu ghé tai, khó nén kinh ngạc.
“Nếu như tôi không bỏ sót thì đây là người thứ ba được chín mươi điểm trở lên.”
“Cũng là đại thần đấy, là người hay quỷ đều xuất sắc, chỉ có kẻ gà mờ như tôi mới bị đánh.”
Tô Mạt Mạt nghe thấy điểm của đầu bếp con lai kia thì giọng điệu càng thêm kích động: “Đã đẹp trai như vậy rồi mà nấu ăn còn lợi hại như vậy.”
Bạch Nhất Nặc ừ một tiếng, cô nhìn người đẹp quen rồi, không chuyện bé xé ra to mà vô cùng hờ hững.
Tô Mạt Mạt thấy bộ dạng này của cô: “Đúng rồi, bà chủ, em nhớ tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm chị nói lần trước là người hiểu chị, người ủng hộ chị nấu ăn, nếu như là cùng nghề đầu bếp thì liệu có thể càng hiểu chị hơn không?”
“Có lẽ vậy.” Bạch Nhất Nặc nghĩ đến cảnh tượng đó, hiếm khi gật đầu.
Trong quá trình thử đồ ăn cùng Kỷ Tử Hoài, Bạch Nhất Nặc không cảm thấy quá đau khổ, tài nấu nướng của đối phương khá, làm cái gì cũng rất ngon, giống như nữ quan của Cục Thượng Thực thử đồ ăn cho nhau vậy, nói là thử đồ ăn nhưng lại giống đang ăn đồ ăn cao cấp, quá trình vô cùng hưởng thụ.
Trước kia, mẫu thân quận chúa của cô thấy chồng và con gái đều nấu ăn rất giỏi, cảm thấy người một nhà nên đều đặn, cũng muốn mở mang một vài sở thích mới, thế là tâm huyết dâng trào muốn nấu ăn, kết quả coi đường thành muối, còn quên xem lửa, đun thịt thành than.
Lúc nhìn thấy một bàn đồ ăn đen thùi lùi, sắc mặt Bạch Nhất Nặc cứng đờ, sau đó nhếch miệng giả vờ vui vẻ: “Con đã ăn trong cung, vì đạo dưỡng sinh nên không thể ăn nữa. Đây là bánh hoa đào con tự làm, người nếm thử đi.”
Mẫu thân thấy cô không thể ăn, không khỏi có phần thất vọng, nhưng sau khi thấy bánh hoa đào thì vui vẻ ra mặt, không còn chú ý tới chuyện này nữa. Nhưng phụ thân không tránh được, ăn hết tất cả đồ ăn “trí mạng”. Ông ăn đến cuối, mặt mày tươi cười, ngoài miệng khen “tuy là cháy rồi nhưng rất ngon”, chân dưới mặt bàn run rẩy.
Lúc ấy Bạch Nhất Nặc nghĩ thầm, phụ thân kinh tài tuyệt diễm, tài hoa làm người đương thời kính nể, kẻ khác không biết thật ra diễn xuất của ông cũng nổi bật hơn người. Chí ít cô không làm được.
Bấy giờ, Bạch Nhất Nặc chỉ mới mười tám, cô thấy dáng vẻ chịu khổ của phụ thân thì nghĩ thầm, người bầu bạn trong tương lai của cô tốt nhất là có thể nấu ăn, không cần quá ngon, biết làm một ít là được, tuyệt đối không được để cô gánh chịu nhiều như vậy.
Tô Mạt Mạt thấy thế, con mắt đảo xoay tít, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ - nỗ lực học tài nấu nướng. Tìm người bầu bạn và kết giao bạn bè giống nhau, mặc dù không thể thượng vị nhưng có lẽ bà chủ sẽ thích cô ấy hơn bởi vì tài nấu ăn của cô ấy đã trở nên lợi hại.
Cô ấy cũng có thể chen lời vào lúc hai thầy trò Bạch Nhất Nặc giao lưu tài nấu nướng rồi.
Lúc trở về Tô Mạt Mạt liền đăng lên vòng bạn bè: [Nhật ký học nấu ăn: Để chiếm được trái tim của mỹ nhân, dũng cảm gan dạ, không sợ học nấu ăn. Ngày hôm nay định một mục tiêu nhỏ, trở thành đầu bếp lớn.]
Ngày thứ hai, cô ấy thống khổ đăng: [Nhật ký học nấu ăn: Chơi điện thoại.]
Ngày thứ ba: [Nhật ký học nấu ăn: Chơi điện thoại.]
Ngày thứ sáu: [Nhật ký học nấu ăn: Tô Mạt Mạt ơi Tô Mạt Mạt, sao mày lại sa đọa như vậy, không thể tiếp tục như thế nữa, phải dựa theo kế hoạch ban đầu tạo ra thành tích!]
Ngày thứ bảy: [Nhật ký học nấu ăn: Chơi điện thoại.]
Ngày thứ tám: [Nhật ký học nấu ăn: Chơi điện thoại.]
...

Bạn cần đăng nhập để bình luận