Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 477 - Hàu tỏi 2




Bạch Nhất Nặc không quan tâm sự dấu ba chấm này có ý gì, cô đã bắt đầu lên kế hoạch nếu lấy được chỗ hàu này thì phải làm món gì rồi. Đầu tiên nhất định phải làm hàu tỏi cô muốn ăn nhất, cách làm của nó cũng không tính là khó.
Sau khi Bạch Nhất Nặc lên kế hoạch xong, trước khi ngủ thì mở khu bình luận của tiệm cơm Bạch Ký ra theo lệ cũ, đột nhiên phát hiện khu bình luận gió tanh mưa máu.
Một con heo sữa nhỏ: [Thần nói: Thần Ngoài không có người thân thích huyết thống, trong không có đứa nhỏ cao năm thước đợi cửa, một mình cô quạnh, chỉ có hình và bóng hỏi nhau thôi. Thần năm nay hai mươi lẻ hai, mê cơm thành bệnh, thuốc thang không khỏi. Nỗi cay đắng khốn khổ của thần, không chỉ có người của tiệm cơm cùng tất cả khách khứa được biết rõ, có hoàng thiên hậu thổ, thực cùng chứng giám cho điều đó. Mong bệ hạ thương xót cái thành ý ngu muội, thuận theo cái chí nguyện của thần, có thể ban thưởng một bữa hay chăng? Thần sống phải gan góc lầy đất, chết phải kết cỏ ngậm vành. Cái tình của thần sợ rằng chẳng hơn được loài khuyển mã, xin bái lạy tỏ rõ bài này.]
Bên dưới bình luận, tất cả mọi người đang ha ha ha.
[Ha ha ha đang xuyên tác Trần tình biểu đấy à?]
[Tôi phiên dịch cho mọi người, chính là chủ lầu cực kì thích ăn đồ của tiệm cơm Bạch Ký, hy vọng bà chủ bán cơm cho anh ta ăn.]
[Tôi lên tôi cũng có thể. Chúng tôi đã đi đường nhiều ngày rồi, đói quá, có thể ban cho một bữa cho đỡ xót ruột không?]
Bạch Nhất Nặc xoa xoa huyệt Thái Dương, có phần dở khóc dở cười, trả lời ở dưới: [Tại sao bạn lại nói như vậy? Nếu như muốn ăn thì có thể tới phòng ăn của tiệm cơm Bạch Ký.]
Chủ lầu tức giận trả lời: [Còn không phải bởi vì con chó hư của Bạch Ký ư? Tôi ăn cơm không chỉ phải xếp hàng còn phải cướp chỗ, thậm chí còn gặp phải giới hạn mua. Thế nhưng nó không cần xếp hàng, còn có thể ăn món ngon riêng. Hơn nữa nó chỉ ăn một mình, còn hớp hồn bà chủ. Gần đây bà chủ đóng cửa hai ngày, có phải đi nấu cơm cho chó nhỏ rồi không?]
Những vị khách khác nhìn thấy câu trả lời của chủ lầu cũng cảm động lây, nhao nhao phát biểu bình luận.
[Đúng là yêu tinh chó hại nước.]
[Bạch nhan họa thủy, hại nước hại dân. Tôi tuyệt đối không thừa nhận tôi đang ghen tị.]
Bạch Nhất Nặc: “...”
Trước đó việc mở rộng đã hoàn thành, bởi vì phải đi mua một ít đồ trang trí cho lầu hai nên cô dán thông báo nghỉ hai ngày ở cửa, đi chọn mua cùng những người khác.
Không ngờ khách khứa lại hiểu lầm cô xin nghỉ là để chạy đi nấu cơm cho chó nhỏ.
Bạch Nhất Nặc buồn cười, trả lời: [Thật sự không hề, chỉ là vì trang trí lầu hai mà thôi.]
[Tôi không nghe tôi không. Bà chủ kim ốc tàng kiều, có người mới là quên người cũ, đã sớm quên sạch đám bảo bảo cũ như chúng ta rồi.]
Thật ra những vị khách đều không ghét con chó nhỏ kia, chỉ là trong lòng có phần ghen tị nên muốn mượn cơ hội này la lối om sòm lăn lộn, cầu nhiều phúc lợi hơn, cố ý nói thật nghiêm trọng, sau đó Bạch Nhất Nặc đã bị họ lừa rồi.
Đối mặt với việc khách la lối om sòm ăn vạ, để an ủi những vị khách này, Bạch Nhất Nặc siết cằm của mình, suy tư một hồi, vậy lên một món ăn mới đi, chính là hàu tỏi.
Bạch Nhất Nặc: [Chủ lầu trả lời nhiều chữ như vậy thật vất vả, ngày kia bạn đến tiệm cơm Bạch Ký, tôi miễn phí cho bạn một phần món ăn mới. Đối với những vị khách khác, Bạch Ký sẽ lên món ăn mới ngay, giá cả không rẻ, nhưng trong vòng ba ngày sẽ có ưu đãi giảm hai mươi phần trăm.]
Khu bình luận này đã bùng nổ, câu trả lời nối tiếp nhau.
Không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều, lúc đầu tất cả mọi người đều đang muốn có nhiều phúc lợi hơn, không ôm hy vọng gì, nào ngờ Bạch Nhất Nặc đã bằng lòng nhưng chỉ bằng lòng một mình chủ lầu, mọi người tan nát cõi lòng.
[Bà chủ, tôi cũng trả lời, vì sao anh ta có mà tôi lại không có, là bảo bảo như tôi không xứng ư?]
[Bà chủ, cô đúng là một người thật thà, cô bị anh ta lừa rồi!]
[Không biết bây giờ tôi viết post xin cơm còn kịp không hu hu hu?]
[Chủ lầu, anh bắt nạt bà chủ thiện lương như vậy mà không thấy ngại ư?]
Chủ lầu nhìn thấy này câu trả lời này, ở sau màn hình không nhịn được bật cười.
Bạch Nhất Nặc gửi bình luận đó xong thì đi ngủ. Chủ lầu thấy Bạch Nhất Nặc mãi không trả lời, cảm thấy Bạch Nhất Nặc đã đi rồi, thế là bình luận bên dưới: [Hì hì.], khách hàng đều tức tới ngã ngửa, nhặt bàn phím lên bắt đầu đấu đá.
Qua vài ngày nữa, hàu vận chuyển bằng đường hàng không đã đến rồi.
Bạch Nhất Nặc mở gói hàng ra, phát hiện hàu bên trong vẫn còn sống, cầm lên ngửi, mùi vị của nước biển phả vào mặt.
Trong lòng cô thoả mãn, hàu này trông thì quả thật là hàng thượng hạng, đã đạt đến tiêu chuẩn có thể ăn sống.
Cô mở thùng ở sân sau lúc rảnh rỗi, sau khi những người khác nhìn thấy cái thùng lớn như vậy thì có chút ngạc nhiên đi tới xem náo nhiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận