Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 326 - Lê hấp đường phèn 18




Khương Trú là học sinh của một trường tiểu học gần tiệm cơm Bạch Ký, vừa mới lên lớp một, từng đi theo Tô Hạ - "người làm mưa làm gió" trong lớp đến tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm.
Nhưng mà chuyện tốt không kéo dài được lâu, rất nhanh tiểu đội của bọn họ bị phụ huynh phát hiện, cũng bị chia rẽ một cách quyết liệt.
Mẹ Khương suy nghĩ cho an toàn của cậu ta, thậm chí cố ý bỏ ra chút thời gian, mỗi ngày tan học đều phải tới đón cậu ta về nhà.
Từ khi Khương Trú không còn được ăn đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký thì không vui vẻ chút nào, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng.
Mẹ Khương thấy dáng vẻ của cậu ta, đành phải mua đồ ăn ở tiệm cơm Bạch Ký cho cậu ta, mới khiến cậu ta vui vẻ trở lại.
Gần đây đổi mùa, trong lớp có không ít học sinh xuất hiện đổi phản ứng đổi mùa, thường xuyên ho khan, Khương Trú cũng vậy, ban đêm ho đến xé tim xé phổi, ngủ không yên.
Cậu nhóc còn chưa cao bằng một nửa người lớn, khuôn mặt phúng pha phúng phính, chỉ lo ho khan, một câu khó chịu cũng không nói, khiến người lớn nhìn mà đau lòng muốn chết.
Mẹ Khương Trú lo lắng đưa Khương Trú đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cẩn thận kiểm tra một phen nói: "Cô yên tâm, chỉ là do đổi mùa nên bệnh viêm họng cấp tính của cậu nhóc phát tác, không có vấn đề gì lớn. Bây giờ là mùa thu khô ráo, rất nhiều trẻ em đều xuất hiện tình trạng này."
Mẹ Khương sốt ruột hỏi: "Vậy chúng ta nên chữa trị như thế nào đây?"
"Trẻ em dùng thuốc cần cẩn thận, tôi kê cho cô một ít thuốc, tác dụng của thuốc chậm, cô uống thử mấy ngày trước." Bác sĩ nói: "Thật ra phương pháp tốt nhất là ăn một vài loại hoa quả và rau củ làm ẩm cổ họng, trong phòng phải mở máy tạo độ ẩm, uống nhiều nước sôi để nguội, giữ độ ẩm ướt của cổ họng, không được ăn những món chua cay kích thích."
Sau khi mẹ Khương đưa cậu ta về nhà, lấy đơn thuốc bác sĩ kê ra. Thuốc bác sĩ kê là thuốc bột pha nước, mẹ Khương pha thuốc bột với nước nóng, bưng đến cho cậu ta.
"Khương Trú, mau uống thuốc này đi, uống xong cổ họng sẽ khoẻ hơn."
Ai ngờ Khương Trú ngửi thấy mùi vị này, lập tức nhíu mày, lắc đầu như trống bỏi: "Con không muốn uống thuốc này, đen thui à, chắc chắn là đắng gần chết."
Mẹ Khương giải thích: "Bác sĩ nói, đây là thuốc của trẻ em, mùi vị không đắng, bỏ thêm đường rồi."
Nhưng Khương Trú không ngừng lắc đầu: "Con không uống đâu."
Bất kể mẹ Khương nói thế nào, Khương Trú vẫn không chịu uống thuốc này. Mẹ Khương nóng ruột đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, không tìm được cách gì, thế là mở điện thoại lên, chuẩn bị hỏi những phụ huynh khác xử lý tình huống này như thế nào.
Trải qua hành động theo dõi học sinh lần trước, thậm chí để tiện cho việc giám sát con cái, những phụ huynh như bọn họ lập ra một cái nhóm chat. Mẹ Khương mở nhóm chat này ra, gửi đi một tin nhắn.
[Gần đây con của tôi ho khan không ngừng, còn không chịu uống thuốc, phải làm sao đây?]
Một phụ huynh nào đó: [Con nít không uống thuốc, hơn phân nửa là bị chiều hư rồi, đánh một trận là được.]
Mẹ Khương vô cùng cưng chiều Khương Trú, dường như ngậm trong miệng sợ tan, đặt ở trong tay sợ mất, thế là lập tức trả lời: [Nếu như tôi dùng roi giáo dục, Khương Trú chắc chắn sẽ không để ý đến tôi nữa, tôi không thể làm như vậy được.]
Tô Kiệt đang đi làm, vốn dĩ nhìn thấy tin nhắn như thế này anh ấy sẽ không trả lời, nhưng nghĩ đến gần đây Tô Hạ cũng có chút ho khan, thế là không xem nhẹ tin nhắn này, trả lời: [Gần đây Tô Hạ cũng có chút ho khan, sau khi ăn xong món lê hấp đường phèn cách thuỷ của tiệm cơm Bạch Ký thì đỡ hơn nhiều, cô có thể thử cách này xem sao.]
Mẹ Khương có được chỉ dẫn, thế là mua một phần lê hấp đường phèn cách thuỷ từ tiệm cơm Bạch Ký về.
"Con xem mẹ mua gì về nè? Lê hấp đường phèn cách thuỷ!"
Khương Trú đang cúi đầu chơi đồ chơi, vô tình nói: "Ồ."
Mẹ Khương biết Khương Trú thích đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, thế là còn nói: "Đây chính là món lê hấp đường phèn cách thuỷ của tiệm cơm Bạch Ký đó!"
Sau khi Khương Trú nghe thấy tên của tiệm cơm Bạch Ký, lập tức ngẩng đầu lên, ngay cả đồ chơi cũng không chơi nữa, đôi mắt lóe sáng đầy phấn khích: "Con muốn ăn!"
"Có thể cho con ăn." Mẹ Khương nói: "Nhưng sau khi con ăn xong phải uống thuốc."
Khương Trú nghe thấy lời của mẹ, không khỏi có chút xoắn xuýt, không ngừng do dự giữa lê hấp đường phèn cách thuỷ và thuốc đắng.
Sau khi cậu ta suy tư một phen, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đồ ăn của tiệm cơm Bạch Ký, thế là bất đắc dĩ nói: "Được thôi, chỉ uống một chút."
Khương Trú không kịp chờ đợi đi đến bên cạnh bàn ăn, cầm lấy thìa, uống một ngụm nước lê hấp đường phèn cách thuỷ, không khỏi wao một tiếng: "Món chè này ngon quá đi thôi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận