Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 349 - Sủi cảo chiên 19




Cắn một cắn vào, thơm, xốp, sốt nhiều, mùi thơm đọng lại trong miệng.
“Thịt này lựa chọn không tồi, là thịt ba rọi loại tốt, tỉ lệ nạc mỡ rất tốt, hơn nữa nhân bánh không phải máy móc nấu nướng làm mà là đầu bếp làm bằng tay ư, ăn một miếng đã thấy thơm ngon.”
Tiêu Vũ hai ba miếng ăn hết hai bánh sủi cảo, anh ta đi tới trước mặt Thịnh Hàn: “Cậu mua sủi cảo chiên này ở đâu thế? Sao lại ngon như vậy. Tôi nhớ cậu không giống tôi, không quan tâm đồ ăn mà, nguyện làm hoang mạc ẩm thực, tôi không ngờ cậu cũng có thể tìm thấy món ăn vặt ngon như thế.”
“Ở Hải Thị, cậu không ăn được đâu, đừng nghĩ nữa.”
Tiêu Vũ hơi nuối tiếc, không nhịn được nói: “Xa như vậy hả, thế cậu cho tôi nhiều chút đi.”
“Hai chiếc vẫn chưa đủ, sao cậu ăn nhiều vậy? Cậu còn muốn ăn bao nhiêu?” Thịnh Hàn khẽ nhíu mày lại, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn, thoạt nghe hơi thiếu ăn đòn.
“Hai chiếc sủi cảo ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ.” Tiêu Vũ nôn nóng kinh ngạc: “Tôi thấy trong kiện hàng của cậu đựng không dưới hai trăm chiếc sủi cảo chiên, mà cậu chỉ chia hai bánh cho tôi?”
“Không thể nhiều hơn nữa.” Thịnh Hàn thong thả ung dung dùng đũa gắp một bánh sủi cảo chiên đưa vào miệng, cắn một miếng nhỏ, hơi nóng và mùi thơm trong nước sốt xông thẳng vào miệng.
Nhân của sủi cảo chiên vô cùng chú trọng, không chỉ làm bằng thủ công, còn thêm canh xương heo, sau khi qua quá trình nướng, nồng nặc tươi thơm.
Phía trên lớp vỏ giòn của sủi cảo chiên có rải đều một ít mè trắng. Cắn chung lớp vỏ giòn, thịt và canh, mùi thơm ngập tràn khắp khoang miệng, dư vị vô hạn.
Mấy ngày nay Tiêu Vũ vẫn luôn bị dụ dỗ bởi sủi cảo chiên không ăn được, trong lòng anh ta như có một con động vật nhỏ đang gãi, không nhịn được vò đầu bứt tai, chuẩn bị mở điện thoại ra tìm kiếm sủi cảo chiên.
Ngay lúc này, anh ta cũng đã thấy nhật ký của Thịnh Tu Viễn. Vì từng là bạn cùng phòng với Thịnh Hàn, cho nên anh ta có wechat của ba anh ấy.
“Bạn không bỏ tôi không bỏ, khi nào Bạch Ký được ra mặt. Bạn một phiếu tôi một phiếu, hôm nay Bạch Ký sẽ ra mắt. Mọi người bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký, có thể gửi hình chụp riêng cho tôi, mỗi một phiếu đều có thể nhận được một bánh sủi cảo chiên. Đường link bỏ phiếu ở dưới đây…”
Tiêu Vũ: “…” Sao phong cách của ba bạn học lại thay đổi thành kiểu này rồi? Đây là chủ tịch điềm tĩnh bình thản, tao nhã kiêu ngạo mà anh ta từng quen biết ư?
Đợi anh ta nhìn kĩ nội dung dòng trạng thái, chợt phát hiện được một sự bất thường, không nhịn được đọc nội dung ra: “Mỗi một phiếu đều có thể nhận được một bánh sủi cảo chiên.”
Tiêu Vũ không khỏi lớn tiếng hét lên: “Thịnh Hàn, cậu đúng là chó mà, tôi bỏ nhiều phiếu cho cậu như vậy, cậu chỉ cho tôi hai bánh sủi cảo chiên.”
Tiêu Vũ muốn giành lại phần sủi cảo chiên của mình, thế nhưng Thịnh Hàn xua tay, nhếch môi nở nụ cười nói: “Không còn phần của cậu nữa.”
Tiêu Vũ: “…”
“Cậu đừng không hài lòng, cậu ở kinh thành, làm sao có thể lấy được đồ của Hải Thị chứ?” Vẻ mặt của Thịnh Hàn lười nhác, kéo dài giọng điệu, thoạt nghe rất thiếu ăn đòn.
“Nếu không phải tôi, cậu chẳng ăn được chiếc bánh nào đâu.”
Tiêu Vũ: “…” Tức quá mà!

Nhờ đông đảo thực khách chia sẻ tuyên truyền, số phiếu của tiệm cơm Bạch Ký liên tiếp tăng vọt, chẳng mấy chốc thì đã tới năm mươi lăm nghìn phiếu. Nhưng một tiệm cơm nhỏ không đủ tình hình bên trong, chỉ cậy vào từng người quen truyền miệng nhau, tốc độ tăng càng lúc càng chậm rãi, rất nhanh thì đã tới bình cảnh.
Tô Mạt Mạt vô cùng quan tâm cuộc bỏ phiếu này, khi cô ấy vừa đến tiệm cơm Bạch Ký, cô ấy chỉ xem nơi này là một chỗ quá độ với tâm trạng thả lỏng, nhưng kèm theo thời gian ở đây ngày càng dài, cô ấy đã coi tiệm cơm Bạch Ký là ngôi nhà thứ hai.
Một người làm thuê xem công ty như nhà, suy nghĩ này trong mắt người bình thường vô cùng nực cười, nhưng Tô Mạt Mạt nghiêm túc. Tiệm cơm Bạch Ký to, cô chủ xinh đẹp, nấu nướng ngon miệng, nói chuyện cũng êm tai, cô ấy hết sức yêu thích nơi này.
Bạch Nhất Nặc thấy Tô Mạt Mạt không ngừng cập nhật bảng xếp hạng số phiếu trong thời gian rảnh rỗi, lúc thì buồn bực lúc lại mỉm cười. Cô hơi lo lắng, thế là ung dung thản nhiên nói với đối phương: “Thứ này có được là may mắn, không được cũng không sao. Vinh dự đều là vật ngoài thân.”
Tô Mạt Mạt nhìn cô chủ dịu dàng, gật đầu: “Em biết rồi, cô chủ.”
Sau khi Tô Mạt Mạt được Bạch Nhất Nặc an ủi thì cô ấy dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn có phần canh cánh trong lòng. Cô chủ không thường xuyên lên mạng, không biết nhà hàng Cua từng bôi nhọ bọn họ, tuy nhiên cô ấy là người lướt sóng trên mạng nên cô ấy biết. Tô Mạt Mạt thấy xếp hạng của nhà hàng Cua cao hơn bọn họ thì cảm thấy tức giận.
Nhưng cô ấy chỉ đành bất lực phẫn nộ, không cách nào đi tìm phiếu.
Phiếu?
Ngay lúc này, cô ấy lóe lên một tia sáng, suy nghĩ được cách giải quyết rồi.

Từ sau khi Tô Mạt Mạt đến tiệm cơm Bạch Ký thì không còn livestream nữa, chỉ sẽ thỉnh thoảng đăng trạng thái, để lại một đám fans gào khóc đòi ăn dưới trang chủ.
Một cây kem nhỏ: “Các bạn ơi, mau đến bỏ phiếu cho tiệm cơm Bạch Ký đi.”
Fans thấy được dòng trạng thái này: “…”
[Hô hô, chủ streamer đúng là người phụ nữ nhẫn tâm mà, khi cần chúng tôi thì từng tiếng moah moah, lúc không cần thì trực tiếp lăn bóng.]
[Trước kia chị hờ hững với bọn em, bọn em của ngày hôm nay chị không với tới đâu. Ngược bọn em sảng khoái một lúc, giờ điên cuồng theo đuổi bọn em.]
Tô Mạt Mạt: “…”
Một cây kem nhỏ: “Các chị em ơi, hình ảnh hình ảnh hình ảnh, nhìn thấy thịt kho tàu, khô bò xé sợi, sủi cảo chiên như vậy, mọi người không có ham muốn sao?”
[Không có ham muốn của thế tục… Đợi đã, trông sủi cảo chiên này khá đẹp đấy.]

Bạn cần đăng nhập để bình luận