Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 647 - Thủ đô 45




Lúc An Án kết thúc, Bạch Nhất Nặc đang nấu ăn.
Lúc An Thanh kết thúc thắng lợi, Bạch Nhất Nặc vẫn đang nấu ăn.
Lúc Kỷ Tử Hoài kết thúc thắng lợi, Bạch Nhất Nặc vẫn đang nấu ăn.
Chờ mãi chờ mãi, bầu trời hoàn toàn ảm đạm, sắc trời bắt đầu tối, tất cả tuyển thủ đều đã tranh tài xong, trong sân thể dục đã sáng ngọn đèn chói mắt, Bạch Nhất Nặc vẫn chưa làm xong.
Ánh mắt mọi người đều hội tụ trên người tuyển thủ duy nhất này.
Theo thời gian trôi qua, đồ ăn cô hoàn thành càng ngày càng nhiều.
Nhưng mà thời gian sắp không còn kịp nữa.
Trọng tài nhìn đồng hồ, muốn nói lại thôi. Chỉ còn mười phút nữa, nếu như cô chưa làm xong. Dựa theo quy tắc, anh ta phải đi cưỡng chế cô kết thúc.
Khán giả bên trong sân thi đấu gần như chưa đi, đều ở lại nguyên chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Bạch Nhất Nặc.
Họ xem cô bận từ buổi sáng đến tối mịt, buổi trưa chỉ ăn một miếng bánh ngọt, cơm tối càng chưa ăn, động tác trên tay hoàn toàn không dừng lại, vẫn luôn bận đến tận bây giờ.
Ánh mắt chuyên chú của cô khắc vào trong đầu mỗi người.
Ở một phút cuối cùng, rốt cuộc Bạch Nhất Nặc đã hoàn thành bày đĩa thức ăn cuối cùng.
Ánh đèn chói mắt của đèn chân không chiếu xuống trước mặt cô, trán cô đổ mồ hôi, có phần choáng váng, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững.
Tuy là tình trạng cơ thể không khỏe nhưng Bạch Nhất Nặc vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Cô chịu đựng sự khó chịu, tìm đến nhân viên công tác bên cạnh: “Thật ngại quá, tôi làm chậm rồi.”
Nhân viên công tác lắc đầu: “Không sao, chỉ cần trong thời gian quy định thì nấu ăn bao lâu đều là quyền của cô.”
Bạch Nhất Nặc cảm kích cười: “Nhiều thức ăn quá, anh có thể giúp ta bưng một chút không?”
Nhân viên công tác đồng ý, thế là trong sân thi đấu lại xuất hiện một cảnh tượng hoành tráng.
Hai mươi đĩa cần hai mươi người bưng, nhân viên nối liền không dứt, cảnh tượng hoành tráng.
Đến khi tất cả đồ ăn được đặt ở chỗ giám khảo thì các giám khảo đều kinh ngạc đến ngây người.
Những món ăn này... đẹp quá!
“Đĩa này là một lâm viên phong cảnh xinh đẹp!”
“Đĩa này là hồ nước sóng gợn lăn tăn.”
“Mọi người mau xem cái đĩa này, nó là một kiến trúc cổ kính.”
Nhóm giám khảo không kịp nhìn, hoa cả mắt, kinh ngạc vô cùng.
Mỗi một món ăn đều giống như thật vậy.
Họ không khỏi tới gần chỗ đồ ăn này, nhìn chằm chằm từng chi tiết của món ăn đến mức không chớp mắt lấy một cái, tuyệt đối không nỡ bỏ qua.
Tiếng thán phục của mọi người vang lên liên tiếp, Ngụy Học Quân cũng là một trong số đó.
Ngụy Học Quân kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rớt cả cằm xuống.
Nếu không phải Bạch Nhất Nặc luôn ở trong sân thể dục, tất cả mọi người nhìn thấy quá trình cô nấu ăn, ông ta hoàn toàn không thể tin được những thức ăn này có thể hoàn thành trong mười giờ!
Giám khảo khác vội vàng quan sát những món ăn này, vài cameraman vội vàng quay lại, hoàn toàn không có ai nói chuyện.
Ông ta đảm đương công việc chủ trì thế là cố nén kinh ngạc, khen ngợi: “Tôi vốn tưởng rằng cô sẽ qua loa đối với thức ăn, không ngờ mỗi một món ăn này đều vô cùng đẹp đẽ. Đã bảo đảm chất lượng lại đảm bảo số lượng, khéo léo tuyệt vời.”
Bạch Nhất Nặc chỉ cười không nói.
Đúng lúc này, một giám khảo đột nhiên phát hiện chỗ kỳ lạ. Anh ta nắm chặt ngón tay, đếm một lúc lâu, gõ vào lòng bàn tay: “Ôi, đáng tiếc, mười giờ này quá ít, cô không làm xong hai mươi mốt món ăn cô nói. Thật đáng tiếc.”
Khán giả và giám khảo nghe thấy lời của anh ta, thế là đếm đĩa, kinh ngạc phát hiện đây đúng là hai mươi món ăn. Tuy là những món ăn này cũng rất nhiều nhưng thiếu một món, không đúng với lời Bạch Nhất Nặc nói lúc trước.
Trong lòng mọi người đều có chút tiếc nuối.
Fan hâm mộ của bà chủ Bạch uể oải vô cùng: “Bà chủ Bạch không làm xong đồ ăn, lúng túng rồi.”
Đại fan nói: “Tôi cảm thấy chỉ nhìn ngoại hình, hai mươi món ăn này không món nào giống nhau, mỗi món một vẻ, cũng không phải là không thể thắng.”
Giám khảo chính Ngụy Học Quân thở dài.
Bởi vì thời gian hạn chế, không làm xong đồ ăn. Giống như rõ ràng biết làm nhưng không đủ thời gian làm bài, khiến người ta tiếc hận.
Ngụy Học Quân cảm khái một hồi, ăn ngay nói thật: “Sân so tài giống như trường thi, thiếu một món ăn sẽ thiếu tính hoàn chỉnh, tất nhiên điểm cũng sẽ giảm.”
Ai ngờ Bạch Nhất Nặc lại lắc đầu: “Không thiếu.”
Ngụy Học Quân có chút kinh ngạc: “Nhưng nơi này chỉ có hai mươi đĩa.”
Bạch Nhất Nặc đi tới bên cạnh, và nhân viên công tác trò chuyện trong chốc lát.
Nhân viên công tác nghe thấy lời của cô thì hơi kinh ngạc, sau khi suy tư một phen liền gật đầu, rời khỏi chỗ này.
Lúc nhân viên công tác bỏ đi, Bạch Nhất Nặc giống như đang ghép tranh, dịch chuyển vị trí hai mươi đĩa ở chỗ giám khảo.
Ngụy Học Quân lơ ngơ, không biết cô đang giở trò gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm động tác trên tay của cô.
Lẽ nào đổi vị trí là có thể thay đổi mùi vị của món ăn?
Không thể nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận