Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 672 - Phiên ngoại: Bữa tiệc do chính phủ tổ chức 6




Tổng thống phu người lật xem hai bên trái phải một lần, ánh mắt rơi vào một chỗ, hai mắt tỏa sáng: “Còn có món ăn theo bộ? Tên cũng thú vị, chọn bốn món ăn này đi.”
Hôm diễn ra bữa tiệc.
Nhóm chính khách của các quốc gia đã đến thủ đô từ lâu, sau khi nghỉ ngơi liền được nhân viên công tác dẫn tới viện bảo tàng cố cung.
Trong viện bảo tàng, trước mặt bọn họ không chỉ có đồ bảo tàng mà còn có lối đi lớn thoáng đãng.
Phu nhân tổng thống nước C có chút ngạc nhiên hỏi nhân viên công tác: “Tôi nhớ quy trình kế tiếp là tiệc chào đón, không phải là tham quan viện bảo tàng. Tuy là cố cung quả thực rất tốt nhưng hình như không giống lúc tham quan.”
Nhân viên công tác nói: “Cuối hành lang chính là phòng tiệc.”
Đúng lúc này, ngọn đèn trong viện bảo tàng đột nhiên tối đi, biến thành dáng vẻ năm ánh mười sắc, tiếng nước chảy hạc kêu không dứt khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Oh, đây là chiếu hình ư?”
“Kỹ thuật chiếu hình không có bất cứ tỳ vết nào.”
Nhân viên công tác giải thích: “Đây là trải nghiệm đắm chìm trong cảm quan đaht tới nhờ áp dụng kỹ thuật âm quang hiện đại.”
Các chính khách quan sát bốn phía, thời gian trôi qua toàn bộ không gian cũng thay đổi hình dáng, vật trang trí tinh xảo, kiến trúc cổ kính, ngay cả mặt đất dưới chân cũng biến thành hình gạch đá.
“Thật đáng ngạc nhiên, cảm giác hoàn toàn đổi một không gian khác.”
Nhân viên công tác nói: “Đây là kỹ thuật chiếu hình được chế tạo đời thứ tư tối tân nhất của viện bảo tàng cố cung, linh cảm tới từ Hàn Hi Tái dạ yến đồ. Hàn Hi Tái dạ yến đồ là một trong mười bức danh họa của Trung Hoa, kể về cảnh tượng ca múa hát nhạc trong buổi tiệc đêm do một vị quan viên bày ra.”
Phu nhân tổng thống nước Mỹ nhìn cánh cửa trang nghiêm trước mặt, nơi đó vốn là một hành lang trống rỗng mới đúng: “Vậy bây giờ chúng tôi chính là khách đúng không?”
“Không sai, bây giờ là khách, mời đi về phía trước.”
Sau khi mọi người nghe xong lời của anh ta thì cất bước về phía trước, lúc sắp đi tới cửa, cửa liền mở ra.
Khách khứa đi vào trong phòng.
Nơi này không hề giống với phòng tiệc mà bọn họ tưởng tượng lúc trước chút nào, ngay cả cái bàn tròn lớn cơ bản lúc trước đều thay đổi hình dạng. Bữa tiệc không dùng bàn tròn thường dùng trước đây mà dùng bàn tiệc kiều Đường triều.
Bởi vì muốn mô phỏng tranh cổ cho nên ngọn đèn tổng thể trong bữa tiệc hơi tối, còn bộ đồ ăn trên bàn ăn thì lại tụ ánh sáng rồi tỏa ra.
Khách khứa dựa theo sắp xếp của nhân viên công tác, tìm đến chỗ ngồi xuống. Họ ngồi trong đó như biến thành người trong bức họa.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, sân khấu phía trước bắt đầu diễn tấu ca múa. Người trình diễn tỳ bà đẳng cấp quốc gia gảy dây, âm thanh róc rách như nước chảy, trôi chảy trong phòng.
Mọi người nghe thấy âm thanh dễ nghe thì phấn khởi. Đến khi diễn tấu kết thúc, mọi người không khỏi vỗ tay.
“Âm nhạc êm tai động lòng, đây là nhạc cụ truyền thống của Trung Quốc ư?”
“Hình như là, là một loại nhạc cụ cổ điển tên tỳ bà.”
Ngay sau đó, diễn viên múa đến từ đoàn ca múa quốc gia múa đơn Lục Yêu, dáng múa cực kỳ xinh đẹp, người xem không kịp nhìn. Bên cạnh có người đánh trống cho cô ấy, âm thanh trầm bổng du dương.
Đến khi điệu múa đơn Lục Yêu chấm dứt, cuối cùng MC cũng tuyên bố tiệc rượu sắp bắt đầu. Nhưng trong quá trình bày tiệc, âm nhạc không hề ngừng lại, năm nhạc công ngồi thành một hàng ngang, bắt đầu diễn tấu nhạc cụ.
Lãnh đạo các nước cầm lấy bộ đồ ăn của mình ở trong tiếng nhạc, thậm chí bởi vì chưa quen thuộc, có phần chân tay luống cuống.
Điệu múa duyên dáng, bầu không khí chìm đắm, cấu tứ đẹp đẽ khiến bọn họ lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dường như có gánh nặng, mọi cử động khó tránh khỏi trở nên câu nệ, sợ phá hỏng bữa tiệc cao cấp như vậy.
Phu nhân tổng thống hạ giọng, nói nhỏ: “Trời ạ, biết trước thì tôi đã học lễ nghi trên bàn ăn của Trung Quốc rồi, tôi luôn cảm giác lễ nghi trước đây của tôi không xứng với bữa tiệc này.”
Tổng thống liếc mắt nhìn bà ấy, trầm mặc không nói, cực kỳ vững vàng.
Phu nhân tổng thống thấy bộ dạng này của ông ấy, có phần xấu hổ: “Chắc chắn ông không xấu hổ, quên đi, không hỏi ông nữa.”
Bởi vì suy nghĩ đến thỏi quen ẩm thực khác nhau của tất cả mọi ngườ, trên bàn cơm có các loại bộ đồ ăn. Phu nhân tổng thống không biết dùng đũa, chỉ có thể cầm dao nĩa lên.
Bà ấy vừa cầm lấy bộ đồ ăn vừa cảm khái nói: “Cảnh tượng, âm nhạc, nhạc đệm, ca múa đầy đủ như vậy, quan viên cổ đại của Trung Quốc đúng là biết hưởng thụ.”
Tổng thống trầm mặc như trước, trong lòng có vô số suy nghĩ.
Thật ra ông ta cũng có chút câu nệ, chỉ có điều phu nhân không nhìn ra mà thôi.
Tổng thống nhìn thức ăn trước mặt. Thức ăn của ông ta là do phu nhân chọn, giống đối phương như đúc.
trúc xanh báo xuân, trăng hạ hoa sen, ý thu nồng nàn, vào đông giá rét.
Tổng thống không quá hiểu văn hóa Trung Hoa, nhưng mỹ học thì thông dụng ở cả quốc tế. Bốn món ăn này không món nào không đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận