Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 599 - Bữa tiệc toàn cá 35




Chó chăn cừu không hiểu lời quản gia, vẫn phủ phục trên mặt đất, hai chi trước ghì thật chặt trên túi xách giống như một pho hoá thạch.
Quản gia thấy thế thì rất ngạc nhiên: “Dáng vẻ này của nó khá giống cha mẹ, cha mẹ nó là cảnh khuyển, lúc ôm vật khả nghi cũng cố chấp như thế.”
Nhưng đây không phải là vật khả nghi mà.
Bạch Nhất Nặc nhìn con chó chăn cừu trên mặt đất, toàn bộ lông của chó chăn cừu đều màu nâu, phần lưng thì màu đen, huyết thống chó sói rất cao, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt.
Cô cúi người xuống, nhặt dây túi xách lên, thử thăm dò kéo dây ra bên ngoài: “Cái này là đồ của tao.”
Chó chăn cừu vốn đang cúi đầu chăm chú nhìn túi xách trên mặt đất, sau khi cảm nhận được sức kéo này thì ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhất Nặc, sủa hai tiếng lớn, vẫn không chịu buông ra.
Bạch Nhất Nặc có phần đau đầu, đây chính là thứ mà cô làm mất mấy ngày đấy, không chỉ có thịt lợn nướng, có thịt bò khô, còn có thịt khô cho thú cưng, dùng để cung cấp cho bốn người bọn họ và Samoyed ăn.
Con chó chăn cừu này thật giống kẻ cướp.
Ban đầu Samoyed tưởng là con chó chăn cừu này muốn làm tổn thương đám người Bạch Nhất Nặc thế là nhảy xuống khỏi vòng tay của Quý Dư Trì, không ngừng sủa về phía chó chăn cừu. Tuy chân luôn run rẩy nhưng âm thanh cảnh cáo chó chăn cừu vẫn không dừng lại.
Sau khi chó chăn cừu tóm lấy túi xách của Bạch Nhất Nặc thì không có ý tổn hại con người. Samoyed chẳng những không yên tâm mà ngược lại còn xông tới, dùng sức lực non nớt, phát ra tiếng gầm gừ trong miệng. Nó dùng móng vuốt lông lá đẩy chó chăn cừu, như thể muốn nó và túi xách tách ra.
Quý Dư Trì không nhịn cười được: “Không ngờ nó cũng biết bảo vệ thức ăn.”
Sức lực của Samoyed quá nhỏ, sức phát ra giống như xoa bóp vậy.
Chó chăn cừu ngoảnh lại nhìn chằm chằm con vật nhỏ còn chẳng bằng móng vuốt của mình, bật cười một tiếng, hoàn toàn không coi Samoyed ra gì, vẫn làm theo ý mình.
Bạch Nhất Nặc lại kéo dây về phía sau, nhưng chó chăn cừu vẫn không chịu buông ra.
Ở nhà, nó rất được nuông chiều, không kiêng nể gì cả, hoành hành ngang ngược, muốn cái gì cũng sẽ đạt được, chưa từng có lúc không có được.
Nó nhìn thấy Bạch Nhất Nặc không muốn cho nó, thậm chí có chút buồn bực tại sao mình phải nhận đãi ngộ như vậy. Nó càng tóm chặt hơn, đè túi xách xuống đất.
Kỷ Tử Hoài nhìn thấy dáng vẻ này của con chó chăn cừu, chân mày nhíu lại thật chặt. Anh ấy nhận lấy dây xích cho từ trong tay quản gia, dùng sức kéo về phía sau.
Kỷ Tử Hoài cực kỳ khỏe, hơn nữa không nhẹ tay như quản gia. Chó chăn cừu bị kéo cho lảo đảo, không thể không buông túi xách trong tay ra.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy tình huống này, lập tức xách túi xách lên.
“Gâu gâu gâu!” Chó chăn cừu phát hiện mình bị người ta kéo ra, lập tức sủa dữ tợn với vẻ hung thần ác sát.
Nó quay đầu nhìn lại, phát hiện thì ra người kéo mình là Kỷ Tử Hoài, dáng vẻ hung ác ban đầu dần dần biến mất, thậm chí có chút co rúm lại.
Nó cực kì thích khiêu chiến kẻ mạnh, thái độ đối với Kỷ Tử Hoài vẫn luôn rất kém bởi vì anh ấy là con người cao nhất mà nó từng gặp.
Nhưng nó chỉ dám sủa về phía người cực kì cao này từ xa mà thôi, người này lại chưa bao giờ dạy dỗ nó.
Một khi đến quá gần, nội tâm nó sẽ không khỏi có phần sợ hãi.
Kỷ Tử Hoài không sợ chó chăn cừu, kéo sợi dây của chó chăn cừu, kéo nó ra thật xa sau đó mới giao sợi dây cho quản gia, bảo với ông ta: “Trông chừng con chó này.”
Quản gia vâng dạ lia lịa.
Đám người bọn họ đi vào bên trong biệt thự, nhưng trong biệt thự ngoại trừ người làm ra thì không còn ai khác.
Kỷ Tử Hoài nói: “Tôi vốn chỉ muốn đến thăm cha, nếu ông ấy không ở đây thì chúng ta đợi một lát rồi đi, tôi lên phòng trên lầu lấy ít đồ, mọi người chờ ở phòng khách một lúc.”
Nhà Kỷ Tử Hoài rất lớn, chỉ là diện tích của phòng khách thôi đã gấp mấy lần nhà bình thường rồi, sô pha thì càng vô cùng xa hoa.
Ba người tìm một chỗ ngồi xuống.
Bảo mẫu cố ý bưng trà tới: “Đây là trà đã pha xong.”
Quý Dư Trì nâng chén trà lên, nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận