Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 450 -




Vào hôm Quý Dư Trì chính thức dọn đến, Bạch Nhất Nặc đã thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị nấu một bữa cho Quý Dư Trì. Đây là truyền thống của tiệm cơm Bạch Ký bọn họ, khi có người mới tới, Bạch Nhất Nặc đều sẽ nấu món ăn phong phú khắp cả bàn để đón tiếp người đó.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa món ăn mọi khi nấu không phong phú, món ăn thường ngày cũng thịnh soạn lắm, chỉ là bữa ăn đầu tiên là nấu riêng cho người mới, ý nghĩa càng đặc biệt hơn mà thôi.
Khi Bạch Nhất Nặc mở cửa ra, phát hiện có một người trong sân, hóa ra là Quý Dư Trì đang cho chó ăn trong đó.
Lúc này là bốn giờ rưỡi sáng, trời vẫn chưa sáng, Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”
Mỗi ngày rạng sáng Bạch Nhất Nặc đều sẽ dậy đi chợ, ban đầu là một người, sau khi Kỷ Tử Hoài đến đây thì trở thành hai người, sau Tô Mạt Mạt trở thành ba người.
Nhưng điều này không phải do cô yêu cầu, là hai người họ chủ động.
Bạch Nhất Nặc không có nói chuyện này với Quý Dư Trì, nhưng Quý Dư Trì lại dậy từ sáng sớm, chờ đợi ở ngoài cửa, có vẻ như biết tất cả mọi thứ.
Quý Dư Trì ngước mắt nhìn cô, giọng nói lành lạnh: “Tối qua khi tôi vào đây ở, phát hiện còn rất sớm thì các cô đã đi ngủ. Tôi liên tưởng tới chuyện từng trải làm nhân viên phục vụ trước kia, suy đoán có lẽ các cô sẽ dậy sớm để đi chợ, thế là thức dậy từ sáng sớm.”
Bạch Nhất Nặc thầm nghĩ, năng lực quan sát này… Khá lắm.
Thời gian thức dậy của Quý Dư Trì còn sớm hơn hai người khác. Tô Mạt Mạt mở cửa phòng của mình ra, dụi hai mắt lim dim của cô ấy, không nhịn được ngáp một cái, đột nhiên phát hiện cô chủ và Quý Dư Trì đang đứng ngoài cửa.
Tô Mạt Mạt giơ tay lên chào hỏi hai người: “Chào buổi sáng.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tô Mạt Mạt ngẩng đầu lên nhìn sang Quý Dư Trì, nghi ngờ hỏi: “Anh là người mới, tại sao không ngủ muộn hơn?”
Vẻ mặt của Quý Dư Trì ung dung thản nhiên: “Mọi người đều thức dậy vào giờ này, tất nhiên tôi phải sớm chút.”
Tô Mạt Mạt gật đầu trước, rồi mới muộn màng nhận ra có điều gì đó không đúng. Cách làm của Quý Dư Trì y hệt lúc Tô Mạt Mạt vừa vào đây, cho nên Tô Mạt Mạt rất hiểu rõ suy nghĩ của anh ấy. Tô Mạt Mạt âm thầm siết chặt tay, ngày đầu tiên thì thích thể hiện như thế, cơ mưu quá.
Thoáng chốc ánh mắt vốn thờ ơ của Tô Mạt Mạt trở nên ác liệt, toi rồi, vốn còn tưởng ảnh đế là một người được cưng chiều, sẽ tự giữ giá trị bản thân, không làm nổi công việc của nhân viên phục vụ, không ngờ đối phương là thằng phấn đấu!
Sau khi mọi người thức dậy, bốn người tiến về phía khu chợ nông sản và thực phẩm gần nhất.
Ban đầu, trong số bốn người chỉ có Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt trò chuyện, hai người còn lại không lên tiếng bao nhiêu. Kỷ Tử Hoài khá hiền, không biết nói chuyện, cho nên im lặng không cất tiếng, còn Quý Dư Trì thì nói ít.
Tuy Quý Dư Trì không mấy nói chuyện, nhưng lại rất biết nói chuyện, đôi khi pha trò chọc cười, thỉnh thoảng làm vai diễn phụ. Sau khi anh ấy nói tới chuyện thú vị, Bạch Nhất Nặc hoàn toàn không thể nhịn cười.
Tô Mạt Mạt nghe thấy lời nói của Quý Dư Trì cũng bật cười, nhưng chỉ phút chốc thì lại ra sức kiềm nén nụ cười. Cô ấy đúng là lơ là rồi, vốn tưởng Kỷ Tử Hoài là kẻ địch mạnh nhất, không ngờ Quý Dư Trì mới đúng.
Tuy cô ấy ngây thơ nhưng không ngốc, gặp phải chuyện của cô chủ càng không khờ, rất nhanh thì cảm nhận được Quý Dư Trì biết làm người quá.
Anh ấy vào làm vẫn chưa tới hai ngày, thì có thể trêu đùa khiến cô chủ vui vẻ như thế, còn tạo nên mối quan hệ với Kỷ Tử Hoài, kể cả chính cô ấy cũng khó có sự đề phòng với anh ấy.
Ảnh đế này… Kinh khủng tới mức này!

Vì lần này là bữa cơm đón tiếp người mới, nên Bạch Nhất Nặc cho Quý Dư Trì chọn món. Quý Dư Trì chọn tôm, sau đó nói: “Tôi còn có thể ăn heo sữa quay thêm một lần không?”
“Được.” Bạch Nhất Nặc nói: “Đợi sau khi chúng ta trở về rồi làm.”
Khi Bạch Nhất Nặc đang lựa rau, chợt nhớ ra sắp tới chính là lập đông. Mùa đông nên bồi bổ, là sự việc ăn sâu bén rễ trong lòng của người trong nước. Bạch Nhất Nặc lựa một số thịt và rau cải, chuẩn bị nấu một món canh thuốc bắc.
Tô Mạt Mạt nhìn bột mì mà Bạch Nhất Nặc mua, tò mò hỏi: “Cô chủ, tại sao phải mua bột mì, là muốn làm mì sợi sao?”
“Làm sủi cảo đấy.” Bạch Nhất Nặc mỉm cười, nói: “Lập đông phải ăn sủi cảo. Lập đông mang ý nghĩa sắp vào mùa đông, mùa đông tới rồi thời tiết lạnh hẳn, hai tai lộ ra bên ngoài rất dễ bị tổn thương do rét lạnh, sủi cảo trông giống như lỗ tai, bổ sung thêm lỗ tai thì có thể chống lại gió lạnh rồi.”
“Ha ha ha, thì ra là như vậy.” Tô Mạt Mạt mỉm cười nói: “Nhưng một ngụm một lỗ tai, quái lạ quá.”
Quý Dư Trì: “Lấy hình bổ hình.”
“Ừm.” Bạch Nhất Nặc hỏi: “Mọi người ăn gì vào lập đông?”
“Phía nhà chúng em ăn cơm thịt mặn.” Tô Mạt Mạt nói: “Quê em ở nông thôn Giang Nam, khi lập đông, nhà chúng em sẽ dùng thịt mặn hầm cơm, nấu bằng lò củi, cơm nấu ra rất thơm đó.”
Quý Dư Trì lắc đầu: “Không còn ấn tượng nữa.”
Kỷ Tử Hoài suy nghĩ một hồi, nói: “Bên nhà chúng tôi ăn chè trôi nước mè đen.”
“Được, vậy thì làm chè trôi nước, sủi cảo và cơm thịt mặn nha.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận