Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 417 - Lẩu 23




Bà Trình không chỉ có một cửa tiệm, nhưng những cửa tiệm khác ở nơi cổng vào chợ đen, cách tiệm cơm Bạch Ký quá xa. Bà Trình chỉ có hai cửa tiệm gần tiệm cơm Bạch Ký, không đúng, không thể nói gần, chỉ được nói là khoảng cách bằng không.
Hai cửa tiệm, một tiệm ở lầu trên tiệm cơm Bạch Ký, một tiệm nằm phía trên cửa hàng hoa trước kia. Nếu lần này tiến hành mở rộng suôn sẻ, vậy thì nhìn tiệm cơm Bạch Ký từ chính diện sẽ biến thành một hình chữ nhật ngay ngắn.
*
Bạch Nhất Nặc và bà Trình bước đầu quyết định việc thuê nhà lại trong cuộc gọi. Bà Trình đặc biệt đến tiệm cơm Bạch Ký để ký hợp đồng thuê nhà.
Tuy bà Trình đầu tóc bạc phơ, nhưng tinh thần khỏe mạnh, khí chất nhẹ nhàng.
Sau khi bà Trình thấy được Bạch Nhất Nặc, bèn kéo tay của cô lại hỏi han một phen. Bà Trình không phải tới đây một mình, bà ta còn dẫn theo bạn già của mình.
Làn da của Bạch Nhất Nặc trắng nõn, thân hình cao gầy, khí chất dịu dàng, rất được người già hơn một vai vế yêu thích.
Bà Trình nắm lấy bàn tay của Bạch Nhất Nặc, không ngừng khen ngợi: “Nhất Nặc à, cháu đúng là con gái lớn thay đổi nhiều, càng lớn càng xinh đẹp mà.”
Bà Trình nhớ lại cuộc sống trước kia, như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói đến chuyện mất mặt của cô: “Bà nhớ khi cháu còn nhỏ, cháu ném đá lên trên trời, cục đá rơi xuống đập vỡ đầu cháu, tiếng khóc vang khắp cả con đường. Lúc bấy giờ vẫn là bà và bạn già đi gọi điện thoại 120 đấy, cháu nhớ không?”
Bạch Nhất Nặc: “…”
Sau khi Bạch Nhất Nặc xuyên không, cô soi gương phát hiện bản thân lại trông y hệt như Bạch Nhất Nặc ở hiện đại, vị trí nốt ruồi dưới mắt đó cũng không hề chênh lệch.
Trước đây Bạch Nhất Nặc rất tò mò Bạch Nhất Nặc thời hiện đại có liên hệ gì với cô, liên tưởng tới vẻ ngoài giống nhau của hai người, khó tránh sẽ nghĩ đến cách nói kiếp trước đời nay trong chí dị.
Nhưng sau khi cô nghe lời kể của bà Trình thì cô cảm thấy không thể nào là kiếp trước đời nay nữa.
Cô không thể nào làm ra chuyện như vậy, xác định, nhất định, khẳng định!
Bạch Nhất Nặc hơi ngượng ngùng, mỉm cười: “Nhớ chứ, cũng may có bà ở đó.”
Sau khi bọn họ trò chuyện được một lúc thì đã bàn tới việc chính, đặt căn nhà lại.
Bà Trình là người Hải Thị xưa, hiện nay đã về hưu rồi. Bà Trình có một sở thích… Điêu khắc. Điêu khắc là một sở thích tốn thời gian tốn sức lại tốn không gian, chẳng mấy chốc thì đồ đạc trong nhà bà ta không chồng chất nổi nữa. Bà Trình liền dùng tiền mua hết mấy cửa tiệm, đều là để bỏ đồ đạc của bà ta.
Khi đó giá nhà không mắc, bà Trình cũng không suy nghĩ rằng mua nhà làm đầu tư, không ngờ sau này giá nhà tăng vọt, mấy cửa tiệm này trở nên thơm phưng phức, chỉ nhờ vào thu tiền thuê nhà thì cũng phát tài rồi.
Nhưng bà ta vẫn cảm thấy trong nhà nhỏ quá, thế là lại mua thêm một căn nhà to ở vùng ngoại ô để vào ở, rời khỏi chợ đen. Vùng ngoại ô của Hải Thị không tính là ngoại thành, thiết bị cơ sở đầy đủ, hơn nữa khu vực cũng rất vắng vẻ. Bà Trình không thích nhảy múa quảng trường, bình thường sẽ chơi cờ với hai ba người bạn ngoài công viên, lúc về nhà thì làm điêu khắc, cuộc sống nghỉ hưu vô cùng an nhàn.
Nhưng bà Trình vẫn ghi nhớ từng li từng tí đời sống ở chợ đêm của bà ta, nhớ những nhà hàng xóm nhiệt tình đó, nhớ mấy đứa bé nghịch ngợm phá phách.
Sau khi đặt xong căn nhà, bà Trình kêu bạn già của bà ta quay về xe lấy đồ. Bạn già mang một vật trang trí chạm trổ đến rồi đặt lên trên bàn. Bà ta chỉ vào vật trang trí này nói: “Đây là đồ trang trí do bà làm, cháu xem thử có thể lọt vào mắt cháu không?”
Bạch Nhất Nặc nhìn món vật trang trí này, hơi kinh ngạc: “Đây là tỳ hưu ạ.”
Cô từng thấy khá nhiều của báu vật lạ, cũng từng thấy vật văn hóa điêu khắc bằng gỗ tương tự, cô biết giám định những thứ này.
Vật trang trí tỳ hưu này được làm từ gỗ lim, chi tiết rầy rà, bề mặt trơn bóng, thần sắc rõ mồn một, thoạt nhìn sống động như thật.
Dùng ánh mắt soi mói của cô để xem xét, tuy tỳ hưu này không sánh bằng ngự dụng cung đình, nhưng cũng được tính là làm khá lắm rồi, căn bản khó mà thấy được điêu khắc bằng gỗ làm một cách tinh tế như vậy trên thị trường.
Tỳ hưu là thần thú trong truyền thuyết, có miệng không có hậu môn, mang ý nghĩa có vào không ra, là thần thú chiêu tài mà người làm ăn rất thích. Khá nhiều người làm ăn đều sẽ đặt nó trong tiệm, hoặc mang theo vật trang trí tỳ hưu bên người.
Vật trang trí tỳ hưu thường thấy rất nhỏ, là dùng để xách tay, nhưng đồ trang trí tỳ hưu này vô cùng to, hầu như to bằng nửa chiếc bàn, cần phải một người thành niên mới có thể bê được.
“Ừm, mong rằng có thể đem lại tài vận cho cháu.” Bà Trình nở nụ cười hòa nhã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận