Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 230 - Thịt kho tàu và thịt heo hấp thính gạo 6




Chu Hàm Vận là sinh viên năm nhất khoa cơ khí đại học Công Nghệ Hải Thị, dáng vẻ xinh đẹp. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy không có hứng thú đối với nam sinh, vào mấy ngày trước, cô đã gặp người con trai đầu tiên khiến mình hứng thú.
Cô đăng ảnh chụp không rõ của đối phương lên trang tỏ tình, cũng trả lời: [ Tôi muốn tìm thấy người nam sinh này, không phải vì tình yêu, chỉ đơn giản muốn kết bạn cùng cậu ấy. ]
Những lời này là thật. Từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi Chu Hàm Vận, sẽ không động tâm với nam sinh chật vật như vậy, chẳng qua là cảm thấy anh ta không giống với nam sinh khác, là một người rất chân thành.
Khiến cô ấy không nghĩ tới chính là, sau khi cô ấy đăng bài, đối phương không ngờ lại bị đưa lên Nhật Báo Hại Thị, trở thành người nổi tiếng.
Nhưng nổi ở đây lại là nổi kiểu điêu khắc trên cát.[1]
[1]Là từ đồng âm với ngớ ngẩn treo cổ, nguyên nghĩa là cái hầm làm bằng cát, vì các loại trò đều bị chặn lại (lời chửi thề) nên điêu khắc cát dùng để tượng trưng cho việc treo ngớ ngẩn (cái đầu không dễ sử dụng).
Toàn bộ đại học Công Nghệ Hải Thị đều biết trường bọn họ có một sinh viên cơm khô, bởi vì hộp cơm mà khóc lóc thảm thiết.
Lúc Chu Hàm Vận biết được tin này, cũng có chút không biết nói gì, bởi vì nguyên nhân đối phương khóc không giống trong tưởng tượng của cô ấy. Thế nhưng rất nhanh cô không hề để tâm chuyện, bởi vì cô ấy rất áy náy.
Nếu như không phải cô ấy, thì đối phương cũng không lên trang tỏ tình, càng sẽ không lên báo Nhật Báo Hải Thị, sẽ không bị đùa giỡn là cơm khô sinh viên, bị người toàn trường đùa cợt.
Trong lòng Chu Hàm Vận vô cùng áy náy, vì thế thông qua bạn bè biết được WeChat Chu Hiểu Khải, gửi đi một tin nhắn dài xin lỗi.
Chu Hàm Vận: [ Em thật không ngờ sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, vô cùng xin lỗi…. ]
Chu Hiểu Khải nhìn thấy tin nhắn, gãi gãi đầu, trả lời: [ Ai, chuyện này cũng không phải em cố ý, thôi bỏ đi. ]
Chu Hàm Vận lập tức đáp: [ Anh nhất định rất khó chịu, em có thể bồi thường, xin hỏi em phải trả bao nhiêu tiền để đền bù tổn thất tinh thần cho anh. ]
Chu Hiểu Khải hồi âm: [ Em không cần đưa tiền cho anh. Bây giờ không chỉ có học sinh, cả thầy cô của anh đều biết anh. Hiện tại anh không dám trốn học, bởi vì sẽ bị thầy cô hỏi có phải vụng trộm ra ngoài ăn cơm hay không. Mấy ngày nay, anh cảm thấy thái độ học tập của mình có thay đổi, vẫn có thể xem là một chuyện tốt. ]
Chu Hiểu Khải trả lời: [... Được rồi, anh nhớ ra rồi, nếu như em thực sự muốn bồi thường cho anh, vậy giúp anh một việc đi. ]
Ba phút sau, Chu Hàm Vận nhìn applet[2] tiệm cơm Bạch Ký, suy nghĩ viển vông, đầu óc trống rỗng.
[2]Các applet WeChat, hay thường được gọi là WeChat Mini Program, là một loại ứng dụng có thể được sử dụng trên WeChat mà không cần tải xuống hoặc cài đặt. Về cơ bản, nó hoạt động tương tự như một ứng dụng, nhưng có thể thiếu một số tính năng. Ví dụ, với Chương trình Mini của McDonald, bạn có thể đặt hàng trực tuyến và chọn cửa hàng gần nhất để nhận, và bạn cũng có thể đăng nhập vào hệ thống thành viên để nhận phiếu giảm giá.
Chu Hiểu Khải: [ Đồ ăn mang đi của tiệm cơm Bạch Ký cực kỳ khó đoạt, bốn người trong ký túc xá chúng tôi đồng thời tranh giành nhưng chỉ có một người cướp được. Hiện tại có em, tỉ lệ chúng tôi cướp được phần ăn của tiệm cơm Bạch Ký đã tăng lên vài phần trăm. ]
Chu Hàm Vận: "..."
Lúc này, bạn cùng phòng của Chu Hàm Vận đã trở về.
Bạn cùng phòng tò mò hỏi: “Cậu thêm sinh viên cơm khô kia rồi sao, đối phương hồi âm thế nào?”
Chu Hàm Vận nói sự tình của Chu Hiểu Khải cho bạn cùng phòng, bạn cùng phòng cười đến mức vẫn luôn vỗ đùi.
“Trời ạ, anh ta biết cậu là hoa khôi của khoa chúng ta không? Anh ta không nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với cậu, ngược lại để cậu giúp đỡ mua cơm! Đầu tớ đều cười rớt.” Bạn cùng phòng thu lại, lại dường như có chuyện lạ gật đầu: “Tớ cảm thấy thật ra đây cũng là chuyện mà anh ta có thể làm ra được, sinh viên cơm khô đúng là người không gục ngã!”
Chu Hàm Vận lại nghĩ khác bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nghĩ đối phương là thẳng nam sắt thép, trái lại Chu Hàm Vận nghĩ Chu Hiểu Khải vô cùng đơn thuần.
Chu Hàm Vận đem chuyện này đặt ở trong lòng, vào mười hai giờ trưa, đúng giờ lấy điện thoại ra, đồng thời bảo bạn cùng phòng cùng mở ra applet tiệm cơm Bạch Ký, giúp Chu Hiểu Khải đoạt cơm.
Mạng trong ký túc xá của các cô tốt, hai người đều cướp được. Chu Hàm Vận cướp được một phần thịt kho tàu, bạn cùng phòng cướp được một phần thịt heo hấp thính gạo.
Đúng mười hai giờ lẻ một phút, Chu Hiểu Khải lập tức nhắn tin đến: [ Cướp được sao? Cướp được sao? Cướp được sao? ]

Bạn cần đăng nhập để bình luận