Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 207 - Bánh trôi hoa quế rượu ngọt 10




Tô Hạ cuối cùng tung ra một chiêu tàn nhẫn: "Cha, không phải nói cha luôn làm tấm gương tốt dạy bảo con sao? Nếu như con không thể ăn, vậy cha cũng không được ăn ở tiệm cơm Bạch Ký nữa."
Với một chiêu chí mạng, Tô Hạ đã đánh bại được cha mình và ngồi ở đây như một người chiến thắng.
Tô Kiệt nghe thấy con gái nói mình mập, trên mặt tuy nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng tự mình không khỏi đưa tay sờ bụng.
Hình như có mập một chút, cơ bụng cũng mềm hơn một chút.
Tô Kiệt sờ lên cơ bụng của mình, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói với Bạch Nhất Nặc: “Chủ tiệm, tôi vẫn cảm thấy có thức ăn mang đi tương đối tốt. Dù sao cơ bụng có thể tập luyện thêm, nhưng còn cơm thì không thể ăn thiếu một bữa được.”
Trong lòng anh ấy thở dài một hơi thật sâu, tại sao trước đây anh ấy không nhận ra mình có bản tính ham ăn chứ?
Không phải là người một nhà, thì đừng bước vào cửa. Tô Kiệt thấy rằng cuối cùng mình đã biến thành bộ dáng mà mình đã từng không thích - đó chính là bộ dáng của ông cụ Tô và Tô Hạ.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Nhất Nặc đã nghe được rất nhiều thanh âm yêu cầu cô bán đồ ăn mang đi.
Nhất là sau khi tiệm cơm Bạch Ký được Tửu Tửu Trà quảng bá, không ít khách hàng đã tìm kiếm trên mạng, nhưng họ hoàn toàn không tìm thấy đồ ăn mang đi của tiệm cơm Bạch Ký.
Bọn họ đành phải lựa chọn đến tận nhà hàng để tìm hiểu, và sau khi ăn các món của tiệm cơm Bạch Ký, thì họ đều bày tỏ mong muốn có bán đồ ăn mang đi.
"Chủ tiệm, nhà tôi đến nơi này mất hơn hai tiếng, tôi lái xe đến cả người choáng váng. Ăn một bữa cơm thật sự không dễ dàng."
"Chủ tiệm, cô còn có thể bán mang đi, tại sao không kiếm thêm tiền đi chứ?"
Bạch Nhất Nặc vốn không muốn bán đồ ăn mang đi, vẫn luôn duy trì thái độ từ chối nhã nhặn, bởi vì trong tiệm không đủ nhân lực. Tuy nhiên từ sau khi Tô Mạt Mạt đến, vấn đề thiếu nhân lực trong tiệm đã được cải thiện rất nhiều.
Tô Mạt Mạt có ngoại hình dễ nhìn, lực tương tác cao, hoàn toàn có thể gánh vác công việc lễ tân. Điều này cho phép Kỷ Tử Hoài có không gian để trổ tài nấu nướng của mình. Anh ấy vốn là một đầu bếp giỏi, đặt ở vị trí thu ngân thật đúng là lãng phí tài năng của anh ấy.
Sau khi Tô Mạt Mạt đến, Kỷ Tử Hoài đảm nhận nhiều công việc bếp núc hơn, làm hiệu suất của cả phòng bếp trở nên cao hơn.
Dưới tình huống như vậy, việc bán đồ ăn mang đi là điều hoàn toàn khả thi.
Thế là Bạch Nhất Nặc tìm hai nhân viên cửa hàng để thảo luận: "Hai người cảm thấy có thể mở bán thức ăn mang đi không?"
Kỷ Tử Hoài nghĩ về tình hình trong tiệm, lời ít mà ý nhiều: "Nếu như cô muốn, đương nhiên có thể."
Tô Mạt Mạt nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Chị cảm thấy như thế rất tốt, tiệm cơm Bạch Ký muốn mở rộng quy mô. Vậy thì mẹ chị cũng có thể ăn cơm của tiệm rồi."
"Vậy kế tiếp sẽ phải phiền hai người vất vả rồi." Bạch Nhất Nặc suy nghĩ một lúc và đưa ra quyết định: "Đúng rồi, hai người có biết nền tảng trực tuyến nào tương đối tốt không?"
Tô Mạt Mạt suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị không biết nữa, nhưng chị nghe nói các nền tảng giao đồ ăn trên thị trường dường như có thu phí thủ tục, hơn nữa còn thường xuất hiện một số bẫy của thương gia."
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: "Tại sao?"
Tô Mạt Mạt lắc đầu: "Không biết, chị nghe nói giống như bị gài bẫy. Chị có một người bạn kinh doanh nhà hàng, thỉnh thoảng sẽ than phiền với chị rằng nhiều hoạt động trên nền tảng bán đồ ăn mang đi yêu cầu thương nhân phải trợ cấp tiền. Phí thủ tục mỗi năm đều tăng lên.”
Chu Hiểu Khải và nhóm của anh ta ăn xong, cả bọn ngả lưng trên ghế một lát, thưởng thức dư vị của món vừa ăn. Lúc nghe được lời của Bạch Nhất Nặc nói, lỗ tai của bọn họ không khỏi giật giật, làm cả đám không nhịn được mà đi tới.
Phương Vân chủ động đề xuất: "Nếu như các người muốn bán đồ ăn mang về, có thể bỏ qua nền tảng bán mang đi, tạo một phần mềm nhỏ trên Wechat là được rồi."
"Phần mềm nhỏ trên Wechat làm thế nào?"
Phương Vân: "Hệ thống đặt hàng cho căng tin của trường chúng tôi là do tôi làm, tôi cũng có tiếp nhận một số công việc bên ngoài. Tôi rất quen thuộc với cái này. Chủ tiệm, cô có thể mời tôi làm cái phần mềm nhỏ này."
Chu Hiểu Khải nghe được lời của Phương Vân, vội vàng làm chứng cho Phương Vân: "Chủ tiệm, bạn cùng phòng của chúng ta rất lợi hại, cậu ấy là đại thần máy tính đó! Lúc học năm nhất đại học, cậu ấy làm cái hệ thống này liền đạt được giải thưởng cấp thành phố. Làm một cái phần mềm nhỏ như này không đáng kể đâu, người khác muốn mời cũng không mời nổi cậu ấy."
Các bạn cùng phòng khác cũng nhao nhao gật đầu theo: "Đúng vậy, đại thần đã chịu xuất ngựa, cô muốn biến giao diện hệ thống đặt hàng thành một cái VR cũng không thành vấn đề."
Bạch Nhất Nặc: "...Chỉ cần đủ chức năng bình thường là được rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận