Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 534 - Cháo mồng tám tháng Chạp 13




Ở trong nhưng đối thủ lợi hại, Bạch Nhất Nặc chắc chắn là được điểm cao nhất, làm người ta kiêng kỵ nhất. Phần lớn mọi người đều đang cầu khẩn đừng rút thăm phải Bạch Nhất Nặc, Giang Minh cũng thế. Nhưng Giang Minh không phải cực kì sợ hãi, bởi vì anh cảm thấy vận may của mình tốt, từ khi sinh ra đến lớn lên luôn thuận buồm xuôi gió, chắc lần này cũng sẽ không rút thăm phải Bạch Nhất Nặc.
Đến khi nhân viên công tác công bố kết quả, Giang Minh tìm kiếm tuyển thủ số sáu mươi sáu của mình. Anh theo lời nhân viên công tác đi tới trước mặt Bạch Nhất Nặc, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của đối phương, không khỏi trố mắt.
“Cô là số sáu mươi sáu?”
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Nặc hỏi ngược lại: “Anh là số sáu mươi lăm ư?”
Giang Minh khiếp sợ: Kẻ xui xẻo lại là chính mình.
Sau khi Giang Minh nhìn thấy Bạch Nhất Nặc thì rất muốn nói mình không phải là số sáu mươi lăm, thế nhưng đã rút thăm rồi, camera bên cạnh vẫn luôn quay, muốn đổi ý cũng không được rồi.
Giang Minh hít sâu một hơi, an ủi mình. Nguyên liệu nấu ăn lần này đều là do ban tổ chức chuẩn bị, ban tổ chức ra đề, biết đâu đề lại vừa hay là sở trường của anh ta chứ không hợp khẩu vị của Bạch Nhất Nặc thì sao.
Kế tiếp, nhân viên công tác nói cho họ biết chủ đề nấu ăn lần này.
“Theo sự phát triển của xã hội, xã hội trở nên hiện đại hoá hơn, ẩm thực cũng giống như vậy, dung hợp với, chẳng phân biệt được anh tôi. Ở Hải Thị, mọi người có thể không bước chân ra khỏi nhà mà vẫn ăn được các món ăn ngon đến từ trời nam biển bắc. Nhưng đối với người trong nước mà nói, món ăn địa phương và ký ức vẫn luôn là nền tảng và linh hồn, chứa đựng ký ức vị giác của người trong nước, thấm đẫm ý thức ẩm thực của người trong nước.”
“Chủ đề của vòng tranh tài thứ hai ở Đêm tìm vị là thức ăn bản địa.”
“Các vị đầu bếp, mọi người tới từ trời nam biển bắc, hộ tịch khác nhau, kinh nghiệm khác nhau, không câu nệ là món ăn phải từ Hải Thị, có thể tới từ bất kỳ địa phương nào. Kế tiếp, xin hãy làm món ăn địa phương mà mọi người thích nhất.”
Giang Minh nghe được đề thi đấu này thì con mắt lóe sáng khó tin, với anh mà nói đây là một câu cho không điểm!
Anh là người Hải Thị, từ nhỏ đã lớn lên ở Hải thị, ăn đồ ăn địa phương mà lớn, cũng làm đồ ăn địa phương mà lớn. Tuy là nhân viên công tác nói món ăn không giới hạn trong Hải Thị, thế nhưng phần lớn giám khảo ngồi trên ghế chấm điểm đều là người Hải Thị. Anh làm đồ ăn địa phương nhất định sẽ có điểm cộng tình cảm, thắng ở vạch xuất phát.
Lần trước Giang Minh đạt được tám mươi tám phân, anh không hề tốn quá nhiều công sức ở món cơm gà say rượu, lần này anh phải nghiêm túc làm, anh cảm thấy nhất định có thể bù đắp được chênh lệnh giữa mình và một trăm điểm.
Bạch Nhất Nặc nhìn thấy đối phương nghe xong đề thì vẻ mặt khó nén kích động, trong lòng có chút buồn bực, nghĩ lại tư liệu bối cảnh của anh, lúc này mới hiểu ra.
Với cô mà nói đây đúng là tình thế khó khăn, nhưng cũng không quá khó khăn, tin rằng giám khảo nhất định sẽ lựa chọn công bằng.
Khương Tân Di rút trúng một người khác, sau khi anh ta nhìn thấy mình không rút được Bạch Nhất Nặc thì có phần thất vọng đi tới bên cạnh Bạch Nhất Nặc: “Lần sau sẽ quyết đấu với cô.”
Anh ta nhìn thấy Giang Minh bên cạnh Bạch Nhất Nặc thì ngẫm nghĩ nói: “Tôi vẫn chưa so tài với cô, bây giờ cô không thể thua.”
Bạch Nhất Nặc cười: “Được.”
Mặc dù mọi người đã phân tổ nhưng cũng không lên theo tổ mà là cùng tiến lên sân vì nghĩ đến vấn đề thời gian nấu ăn.
Từ món ăn địa phương quá rộng, khiến người ta không tóm được trọng điểm. Thế nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút là có thể tìm được sự tinh túy của đề thi. Đầu tiên là phải ngon, thứ hai là phải mang theo tình cảm, làm ra một món ăn đại biểu cho quê hương.
Đối với người khác mà nói thì có phần đơn giản, rất nhanh đã có thể nghĩ ra muốn làm món ăn gì. Nhưng Bạch Nhất Nặc hơi lúng túng một chút, bởi vì món ăn của quê hương cô nhiều lắm. Nếu là kiếp trước, cô xuất thân từ dòng họ Bạch ở Lũng Tây, nhưng không ở nguyên quán quá lâu, lại cùng cha lặn lội nhiều lần, đi qua các đất Lĩnh Nam, Nhạn Môn quan, Giang Nam, sau đó lại thường trú ở kinh thành Trường An. Nghiêm khắc mà nói, bảo cô là một người Trường An thì cô lại không tính là người Trường An.

Bạn cần đăng nhập để bình luận