Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 516 - Thi đấu 2




Lãnh đạo Lưu nở nụ cười: “Chương trình đầu bếp đó nhàm chán như thế, có gì thú vị chứ, ai mà thèm xem chương trình đầu bếp?”
Trưởng đài hơn năm mươi tuổi, đeo kính, khí chất nho nhã, lẳng lặng nhìn bọn họ khắc khẩu, không nói gì cả, dáng vẻ lãnh đạm.
Lãnh đạo Tô thấy lãnh đạo Lưu khó dây dưa như vậy, xoa ấn đường của mình, không muốn khắc khẩu với ông ta nữa: “Trưởng đài, tôi đã mang đến tư liệu của chương trình, tôi kiến nghị ngài xem qua rồi hẵng quyết định.”
Trưởng đài gật đầu: “Được, Tiểu Lưu, cậu cũng lấy chương trình đó ra, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, phải lăng nghe ý kiến của dân chúng nhiều hơn, bớt thuận theo số đông, các cậu gọi người ở phòng thư kí vào đây, chúng ta cùng xem thử.”
“Vâng.”
Sau mười phút, hơn mười lãnh đạo và thư ký trong đài ngồi ở trước TV.
Thư ký phát tập đầu tiên của Cuộc sống lý tưởng trước tiên.
Mọi người xem chừng mười phút đồng hồ, đua nhau gật đầu.
“Âm thanh, hình ảnh vô cùng tốt, hậu kỳ chế tác rất tốt.”
“Mặc dù là một chương trình talk show của minh tinh nhưng bên trong có rất nhiều đề tài thú vị, sẽ không khiến người ta cảm thấy nhàm chán, khiến người ta có ý muốn tiếp tục xem.”
“Tôi không phải fan hâm mộ của những minh tinh này, chỉ là một người qua đường cũng thấy không tệ lắm.”
Trưởng đài khẽ gật đầu, nói trúng chỗ ngứa: “Cũng không tệ lắm. Chương trình này tuyên truyền một trở về tự nhiên, trở về thôn dã, khiến mọi người nhìn thấy một mặt gần gũi của minh tinh nổi tiếng đẹp đẽ trước sân khấu, loại tương phản này không chỉ thu hút người hâm mộ còn có thể thu hút một vài người qua đường, đảm bảo tỉ lệ người xem, ý nghĩa chủ đề cũng đạt tới mức tiêu chuẩn.”
Sau khi lãnh đạo Lưu được trưởng đài nhận xét, trên mặt không hề rung động chút nào nhưng đã mở cờ trong bụng. Ông ta ngoảnh lại liếc mắt nhìn lãnh đạo Tô, cười ha hả nói: “Lão Tô à, mắt của tôi cũng không tệ đúng không, ông không tránh hiềm nghi cũng không nên trách tôi đề cử người hiền không kị người thân.”
Giọng nói của ông ta cực kì nhỏ, chỉ có lãnh đạo Tô nghe thấy thôi.
Lãnh đạo Tô nghe thấy lời lãnh đạo Lưu thì có phần không vui nhưng cũng hết cách. Sau khi nghe thấy lời nói của trưởng đài, trong lòng ông bỗng không yên. Nghiêm túc mà nói, ông là người của trưởng đài cũ, tuy là dư uy của trưởng đài cũ vẫn còn nhưng cũng không giữ được người phía dưới nữa. Hơn nữa ông không nịnh nọt, cũng không biết giải quyết, không hay tranh công trước mặt lãnh đảo, không lấy được lòng của trưởng đài mới giống như lãnh đạo Lưu, dần dần bị gạt ra rìa tầng quản lý.
Lãnh đạo Tô thở dài, cảm thấy chuyện này sợ là khó rồi.
Thời gian của mọi người có hạn, sau khi xem xong một đoạn đã hiểu đại khái về Cuộc sống lý tưởng, thế là để thư ký đổi chương trình. Thế là thư ký đổi thành chương trình Đêm tìm vị.
Lãnh đạo Lưu có được đánh giá tốt của trưởng đài, trong lòng đang đắc ý, thờ ơ đối với Đêm tìm vị sắp chiếu sau đó.
Ông ta là một lãnh đạo đài truyền hình cực kì chuyên nghiệp, ánh mắt sắc bén, ông ta không cảm thấy Đêm tìm vị có tương lai vẻ vang gì.
Nếu như là chương trình ẩm thực đơn thuần thì có lẽ còn có thể khá một chút, tựa như phim tài liệu đó của Chí Vị vậy, trở thành ngựa ô của mùa trước, mùa thứ hai cũng được chế tác trong sự mong đợi của mọi người.
Mà chương trình đầu bếp không có điểm hot, cũng không có gì đáng xem, càng không có điểm sáng gì lớn.
Một đám ông cụ bà cụ run rẩy nấu cơm: “Lúc này phải thêm ít muối, lúc này phải thêm ít dấm chua, lúc này phải thêm ít đường.”
“Độ lửa đủ rồi, lật mặt thôi.”
Lãnh đạo Lưu nghĩ đến hình ảnh này, không nhịn được trợn trắng mắt, loại chương trình này ngoại trừ thu hút bà nội trợ và bộ phận người yêu thích ẩm thực ra thì còn có thể thu hút ai chứ? Chí ít lúc ông ta nhìn thấy chương trình này nhất định sẽ đổi kênh.
Sau khi thư ký chọn trúng video, TV bắt đầu chậm rãi phát video, trước hết là một đoạn nhạc nền.
Lúc đầu các lãnh đạo còn trò chuyện lúc rảnh rỗi, nhưng khi nghe thấy nhạc nền thì không khỏi ngoảnh lại xem TV.
“Nhạc nền này chọn không tệ, là một làn điệu nhẹ nhàng du dương khiến người ta cảm giác thể xác và tinh thần đều được thả lỏng.”
“Khiến người ta cảm thấy như trở lại khi còn bé, sau cơn mưa trời lại sáng, đi ngang qua bờ ruộng, phát hiện rất nhiều vũng nước đọng, trong vũng nước đọng có thật nhiều con cá nhỏ, vui mừng không thôi, đây là niềm vui sướng thu hoạch được.”
Lúc các lãnh đạo nghe thấy nhạc nền, dần dần không nói chuyện với nhau nữa, đưa mắt về phía TV.

Bạn cần đăng nhập để bình luận