Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 494 - Hàu tỏi 19




Không biết có phải là vì cái điểm tuyệt đối kia thật sự vô cùng chấn động hay không mà một khoảng thời gian rất dài sau đó không có tuyển thủ nào bưng đồ ăn ra, sau khi nhóm giám khảo phát hiện tình huống này thì đã tranh thủ nói chuyện.
Tuy Bạch Nhất Nặc đã đi nhưng tất cả giám khảo tại chỗ đều đang nhớ lại mùi vị của mì gạch cua vừa nãy.
“Bao nhiêu năm qua tôi ăn khắp trời nam đất bắc, cũng coi như là kẻ tham ăn, quen thuộc đầu bếp các nơi như lòng bàn tay, gần như không có ai là không biết tên. Thế nhưng tôi chưa từng ăn mì gạch cua ngon như vậy, đầu bếp làm mì gạch cua vừa nãy là ở nhà hàng lớn nào vậy, sao từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua?”
Một giám khảo khác nói: “Tôi cũng không biết, nhưng nhìn sơ yếu lý lịch của cô ấy thì cô ấy đến từ một tiệm cơm tên là tiệm cơm Bạch Ký ở khu Hồng Ninh. Không biết tiệm cơm Bạch Ký này là thần thánh phương nào?”
Giám khảo khá lớn tuổi nghe thấy kết quả như thế, không khỏi có chút kinh ngạc: “Cái gì? Là một quán ăn nhỏ ư?”
“Có lẽ vậy ạ.”
Nghe thấy thế các giám khảo đưa mắt nhìn nhau, thì ra đầu bếp của một quán ăn nhỏ cũng có thể làm ra mì gạch cua ngon như vậy, không thua gì nhà hàng Cua.
“Tiệm cơm Bạch Ký...” Lúc này, một giám khảo trẻ nghe được cái tên này, cảm giác có chút quen tai, lắc đầu, phát hiện không sao nghĩ ra được: “Tôi cảm thấy hình như đã từng nhìn thấy tên tiệm cơm Bạch Ký trên hotsearch hay là tin tức, không biết có phải là tiệm cơm Bạch Ký này không, có thể là tôi suy nghĩ nhiều rồi.”
Giám khảo chính nói: “Mọi người đừng thảo luận nữa. Anh hùng chớ hỏi xuất thân, dân gian có cao nhân. Đúng rồi, mọi người viết bao nhiêu điểm trên bảng chấm điểm?”
Bởi vì nghĩ đến sự công bằng, lúc chấm điểm, nhóm giám khảo sẽ tự mình viết điểm của mình, không được trao đổi, phòng ngừa bị người khác ảnh hưởng.
Nhưng mọi người đều viết chữ số giống nhau trên bảng chấm điểm như thể đã giao hẹn từ trước.
“Tôi viết một trăm.”
“Tôi cũng vậy, phần mì gạch cua kia có ba tầng, thứ nhất là mỡ cua, thứ hai là mì trứng gà sợi mảnh, thứ ba là dấm chua đặc chế, làm người ta cực kì kinh ngạc, tôi cảm thấy một trăm điểm cũng không thể diễn tả hết sự thoả mãn trong lòng tôi.”
Sau khi giám khảo này nói xong, các giám khảo khác có chút kinh ngạc, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ đến sự hưởng thụ vừa nãy liền cảm thấy lời này không phải không có lý. Giống như người thường và thiên tài cùng thi được một trăm điểm vậy, thiên tài kiểm tra được một trăm điểm là bởi vì bài thi chỉ có một trăm điểm mà thôi.
Trong đầu nhóm giám khảo đang suy nghĩ nếu như bảng chấm điểm có điểm cộng thì liệu họ có cộng điểm cho mì gạch cua hay không.
Họ nghe thấy giọng nói đến từ đáy lòng, có.
Giám khảo chính nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của các đầu bếp bên dưới, có vài người tuy đã làm xong đồ ăn nhưng lại không bưng lên. Ông ta hiểu bọn họ lo lắng Bạch Nhất Nặc sẽ ảnh hưởng tới điểm của bọn họ, không khỏi cầm microphone thúc giục: “Số lượng của giám khảo chúng ta nhiều, nếu có người không ăn nổi nữa thì sẽ có những người khác bù vào. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ cố hết sưc chấm điểm công bằng, không cần lo lắng những chuyện này.”
Nói thì nói như vậy nhưng đầu bếp bên dưới vẫn không có ý định bưng đồ ăn lên. Phần lớn mọi người đều âu sầu trong lòng, chỉ có một số ít đầu bếp có thể duy trì dáng vẻ trấn định như thường.
Giám khảo chính cho rằng phải đợi một khoảng thời gian rất lâu, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, dù sao ông ta cũng đã ăn quá no vì món mì gạch cua thì đúng lúc này, có người đem đồ ăn tới.
Bày ở trước mặt bọn họ chính là năm phần mì tôm xào lươn.
Sau khi các giám khảo nhìn thấy phần mì tôm xào lươn này thì đột nhiên cảm thấy đầu bếp có thực lực.
Màu nước dùng của mì tôm xào lươn rất thanh, tôm nõn trắng, mì sợi vàng óng, nom như tranh sơn thủy, tản ra mùi thơm nồng.
Tuy là phần mì tôm xào lươn này nhìn rất ngon nhưng có vài giám khảo thật sự đã quá no vì mì gạch cua rồi, đành phải rưng rưng bỏ qua phần mì tôm xào lươn này, để người khác cho điểm.
Một giám khảo còn có thể hăng hái chiến đấu dùng đũa chung ăn một miếng mì tôm xào lươn, đột nhiên tò mò hỏi: “Mùi vị này... có phần quen thuộc, đây là mùi vị của món mì tôm xào lươn quán Giang Vân.”
Quán Giang Vân là một quán rượu rất nổi tiếng của tỉnh Giang Nam. Rất nhiều người tới tỉnh Giang Nam, vừa nghĩ tới tiệm ăn thì ý nghĩ đầu tiên xuất hiện nhất định đều không gì ngoài quán Giang Vân.
Sau khi giám khảo chính nghe thấy lời của anh ta thì nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh nếm ra được thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận