Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 294 - Rượu hoa cúc và bánh dày đường đỏ 19




Ánh mắt của Bạch Nhất Nặc băn khoăn, phát hiện ra đây là nơi mà người nào muốn đi lên núi đều cần phải đi qua, chỉ cần hai người kia đi lên núi thì nhất định sẽ đi qua chỗ này.
Vì vậy cô bước vào đình nghỉ mát, quyết định ngồi ở đây chờ hai người họ đi qua.
Khi Bạch Nhất Nặc đi vào bên trong thì phát hiện ra bên trong có không ít người. Ở giữa đình có một bàn cờ, có hai người trung niên đang ngồi đó đánh cờ, xung quanh còn có rất nhiều người đứng vây xem.
Ánh mắt cô vô tình nhìn qua một người đứng ở bên cạnh, bước chân cô dừng lại.
Người đàn ông này như hạc giữa bầy gà, dựa người vào tường, dáng người này gọn gàng, mí mắt rũ xuống mang vẻ mặt không quan tâm.
Đôi mắt đào hoa hướng lên trên làm lộ rõ con ngươi đen và sâu thẳm.
Ánh mắt cô nhìn vào anh ta, cô cũng không phải một người mê trai nhưng mà thực sự người này quá xuất chúng, giống như có vầng hào quang hội tụ ở xung quanh.
Kiếp trước, Bạch Nhất Nặc có địa vị cao, bản thân lại là phi tử ở trong hậu cung của lục cung nên đã từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp. Nhưng mà cô chưa từng nhìn thấy ai đẹp như người ở trước mặt.
Khi Thịnh Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào đám du khách ở phía xa gọi lớn tên Thịnh Tinh thì lông mày anh ta cau lại.
Cô mới chỉ kịp nhìn anh ta hai giây thì đôi mắt đen kia liền nhàn nhạt quay lại: “Nhìn cái gì?”
Giọng điệu này? Không tốt lắm.
Bạch Nhất Nặc nghĩ rằng đây là ở giữa sườn núi, gặp được một người đàn ông, khi nhìn thấy đám du khách kia còn nhíu mày, lại nhìn thấy vẻ ngoài này, càng cho thấy rõ được thân phận của anh ta.
Bạch Nhất Nặc nhớ đến lời mà Tô Mạt Mạt nói, liền hỏi: “Anh có thể cho tôi xin chữ kí được không?”
Thịnh Hàn nghe thấy lời cô nói thì con mắt híp lại, ánh mắt thờ ơ ban đầu tập trung nhìn vào cô.
“Tại sao cô lại muốn xin chữ kí của tôi?” Giọng nói có chút thú vị, phần cuối câu còn tăng cao giọng lên một chút.
Bạch Nhất Nặc nói: “Không phải anh là Thịnh Tinh sao? Bạn của tôi rất muốn xin được chữ kí của anh”
Đôi mắt đen của Thịnh Hàn nhìn thẳng vào cô, hạ mắt xuống, nhếch môi cười rồi bật thành tiếng cười khẽ giống như vừa mới nghe được một câu chuyện cười.
“Chẳng lẽ tôi nhận nhầm người rồi sao?”
Bạch Nhất Nặc không hiểu tại sao anh ta lại cười như vậy, cô nghĩ rằng anh ta không muốn kí tên, vì vậy liền nói: “Nếu như anh không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Cô không hiểu tại sao ngôi sao này lại trông lạnh lùng, cao ngạo đến như vậy. Có lẽ là do anh ta là một ngôi sao lớn.
Đúng lúc này cô lại nghe thấy anh ta nói: “Muốn chữ kí đúng không?”
“Đúng vậy.”
Thịnh Hàn đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống, tóc đen xõa trên trán: “Bút đâu?”
“Chưa có bút.”
“Tôi cũng không có.” Thịnh Hàn miễn cưỡng nói: “Vậy thì ngôi sao lớn này cũng không có cách rồi.”
Trong lòng Bạch Nhất Nặc có chút tiếc nuối, vậy là không có cách nào xin được chữ kí cho Tô Mạt Mạt rồi.
Đúng lúc này có một giọng nói truyền đến.
“Hai người tìm bút sao? Tôi có một cái bút.”
Giáo sư Vương đang đánh cờ ở bên cạnh nghe thấy Bạch Nhất Nặc muốn tìm một cái bút liền nói: “Hôm nay tôi đi chơi cờ với bạn bè nên mang theo giấy bút để ghi chép lại, tôi để chúng ở trên bàn, cô có thể tự đến lấy.”
Bạch Nhất Nặc nhìn chiếc bàn tròn ở bên cạnh bàn cờ, trên đó có rất nhiều giấy trắng và bút đen, cô bèn nói lời cảm ơn.
Bạch Nhất Nặc cầm giấy bút lên sau đó đưa cho Thịnh Hàn.
Thịnh Hàn cầm lấy chiếc bút, anh ta có thể cảm nhận được hơi ấm trên đó, nó chính là hơi ấm ở trên tay cô.
“Ký cái gì?” Đôi mắt anh rũ xuống, chán nản hỏi.
“Anh có thể viết là Thịnh Tinh chúc Tô Mạt Mạt ngày nào cũng vui vẻ được không?”
“Đây là tên của cô sao?” Thịnh Hàn vừa ghi vừa nhướng mắt lên, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào cô.
“Không phải.”
“Ồ, vậy cô tên gì?”
“Bạch Nhất Nặc.”
Thịnh Hàn dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cô có muốn tôi ký cho cô luôn không?”
“Không cần, tôi không phải người hâm mộ của anh.” Bạch Nhất Nặc lắc đầu.
Thịnh Hàn cười một tiếng, không quan tâm đến nói: “Ra là vậy.”
Nếu không thì làm sao mà cô lại có thể nhầm lẫn giữa hai người bọn họ được?
Bạch Nhất Nặc có chút khó hiểu, nhưng may mắn là Thịnh Hàn đã đưa cho cô tờ giấy có chữ kí của mình.
Chắc hẳn là Tô Mạt Mạt sẽ rất vui.
Ngay khi Bạch Nhất Nặc muốn nhìn chữ kí của ngôi sao lớn này như thế nào thì bỗng nhiên có một tiếng động ầm ĩ ở bên cạnh.
Giáo sư Vương nói: “Nước cờ này của ông không tính!”
Giáo sư Lý chậm dãi nói: “Không phải ông muốn đi lại một nước cờ thôi sao, vậy tôi cho ông cơ hội đi lại một lần.”
“Nhưng mà nếu như ông muốn đi lại thì cũng đừng uống rượu hoa cúc của tôi nữa.”
Giáo sư Vương cầm lấy chén rượu bên cạnh, rót đầy một chén rượu hoa cúc, chậm dãi uống: “Cách đây một thời gian, tôi đã đọc mấy nghìn chương sách dạy cách đánh cờ, nó đã viết về một AI đánh cờ có thể quét sạch đối thủ, với trình độ của ông thì cũng không thể thắng nổi tôi huống chi là AI.”
“Ông đang ăn gian.”
“Nếu tôi cho ông cơ hội đi lại thì ông cũng không thể thắng được tôi.” Giáo sư Vương cười hớn hở nói: “Ông không được uống bình rượu hoa cúc này nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận