Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 323 - Lê hấp đường phèn 15




Một khi món lê hấp đường phèn này được mở bán thì sẽ có rất nhiều vị khách yêu thích. Hiện tại trời đã vào thu, thời tiết hanh khô nên có rất nhiều trẻ em bị ho khan, ngay cả người lớn cũng không thể tránh được, có rất nhiều phản ứng khác nhau. Những vị khách đến đây vào mùa thu ăn một bát lê hấp đường phèn của tiệm cơm Bạch Ký thì đều có cảm giác toàn thân đều được chữa khỏi.
Món lê hấp đường phèn của tiệm cơm Bạch Ký được rất nhiều người biết đến, đặc biệt là nó rất được giáo viên trung học yêu thích. Bởi vì đối với bọn họ mà nói thì đây đúng là tin mừng của ngày thu!
Các giáo sư đại học thì khá hơn, các lớp học hàng ngày cũng có ít hơn, công việc chủ yếu của họ là nghiên cứu cho nên không cần lúc nào cũng phải nói. Nhưng mà giáo viên trung học, nhất là giáo viên tại trường cấp ba lại khác, phần lớn giáo viên mỗi ngày có ít nhất ba tiết dạy, khi giảng đến cuối thì cổ họng họ như bốc hỏa, nhưng mà cũng không thể dừng lại được.
Người bình thường rất ít bị viêm họng nhưng mà đối với các giáo viên trung học mà nói thì đây là một bệnh nghề nghiệp rất bình thường.
Cô Giang là giáo viên dạy môn Toán lớp mười hai của trường Nhị Trung Hải Thị, mỗi ngày cô ấy đều phải dạy rất nhiều tiết. Cô ấy làm việc nghiêm túc, luôn suy nghĩ cho các học sinh, hy vọng có thể nâng cao thành tích của bọn họ.
Trong tiết thể dục, cô Giang ôm sách vở đi vào lớp mười hai ban ba.
Học sinh của lớp trông thấy cô Giang dạy Toán đi tới, trong lòng lộp bộp một tiếng, có một dự cảm không tốt, không khỏi lên tiếng hỏi: "Cô ơi, tiết này là tiết thể dục, có phải cô đi nhầm lớp rồi không?"
Cô Giang vẫn không dừng lại, tư thế tao nhã, trực tiếp cất bước đi lên bục giảng: "Giáo viên dạy Thể Dục bị bệnh rồi, tiết này chúng ta học môn Toán."
Các học sinh: "..."
Bọn họ nghe thấy câu nói quen thuộc này, xì xào bàn tán: "Giáo viên Thể Dục thật sự bị bệnh sao?"
"Cậu hiểu cái gì? Có một loại bệnh tên là giáo viên dạy Toán cảm thấy bạn bị bệnh rồi."
"Đây là lần thứ hai cô Giang thêm tiết trong hôm nay rồi, tiết Nghệ Thuật hồi sáng cũng bị cô ấy chiếm mất."
Cô Giang nhìn thấy dáng vẻ châu đầu ghé tai của các học sinh nhưng không hề tức giận, kiên nhẫn giải thích với bọn họ: "Môn Toán là một môn rất quan trọng, các em nhất định phải nắm vững kiến thức, nếu không sẽ chịu thiệt trong kỳ thi đại học."
Các học sinh thở dài một hơi, chỉ có thể chấp nhận. Bọn họ có thể làm gì được chứ, bọn họ cũng chẳng thể tìm giáo viên Thể Dục bị bệnh về để lên lớp đâu.
Cô Giang nhìn thấy các bạn học không còn nói chuyện nữa, thế là lấy đề thi của mình ra, bắt đầu giảng bài. Cô ấy ân cần dạy bảo, bài giảng có tính thực tiễn cao, rất nhanh các học sinh đã tiến vào trạng thái học tập.
"Các em xem câu thứ ba của đề thi, đường cong này chính là tích phân…" Cô Giang giảng một hồi, khi đang giảng đến đường cong hình nón, phát hiện mình mở miệng nhưng lại không nói ra lời, xuất hiện những đoạn mất tiếng ngắn. Cô ấy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, nhưng vẫn không tốt hơn chút nào.
Thế là cô ấy tạm dừng giảng bài, cầm ly nước bên cạnh lên, uống một ngụm nước sôi để nguội, cảm thấy cổ họng hơi thoải mái dễ chịu hơn một chút, nhưng chưa được ổn lắm, cổ họng vẫn có chút sưng đau.
Học sinh thấy cô giáo đột nhiên ngừng giảng bài, thế là ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, lúc này mới phát hiện cô Giang đang không ngừng uống nước, mặt mày nhăn lại, nhìn qua có chút khó chịu.
"Cô ơi, cô làm sao vậy?"
Cô Giang nuốt nước bọt, cố gắng nói: "Không, không sao, chỉ là cổ họng hơi khó chịu một chút, lát nữa sẽ khỏi thôi." Hôm nay cô ấy đã dạy lớp ban ba này ba tiết rồi, cổ họng có chút không chống đỡ nổi nữa.
Học sinh đại diện môn Toán mặt lộ vẻ lo lắng, chủ động nói: "Cô ơi, cổ họng của cô khó chịu thì tạm thời đừng giảng bài nữa, sức khỏe quan trọng, để bọn em tự học đi ạ."
"Không được, các em sắp phải thi kỳ thi tháng lần tiếp theo rồi." Cô Giang lắc đầu, hắng giọng một cái, đè cơn đau xuống: "Chúng ta làm tiếp câu bốn."
Sau khi tiết học kết thúc, cô Giang cảm thấy cổ họng của mình sắp không phải là của mình nữa, giống như sắp bốc cháy đến nơi rồi. Cô ấy nhẫn nhịn sự khó chịu, trở lại văn phòng.
Ngay khi cô ấy đang chấm bài tập, một đám người đột nhiên đi vào văn phòng, người dẫn đầu là học sinh đại diện môn Toán của ban ba.
Cô Giang nhìn về phía học sinh đại diện môn Toán, cho rằng cô bé đến để hỏi bài, thế là nói: "Có mang theo đề thi không? Vừa nãy cô giảng em không hiểu chỗ nào?"
Học sinh đại diện môn Toán lắc đầu, nói: "Cô ơi, em không phải đến để hỏi bài, em tới để tặng đồ cho cô."

Bạn cần đăng nhập để bình luận