Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 39 - Bánh đậu xanh hoa hồng 5




Nếu loại trước là đậm đà, sang trọng và hương thơm quyến rũ lòng người, thì loại sau chính là nhẹ nhàng vừa phải và dư vị dài lâu.
Mùi hương tươi mát và quyến rũ của hoa quế bao phủ trong miệng, khiến dì Vương nhớ đến cây hoa quế thơm ngào ngạt mà bà trồng trong sân nhà khi còn nhỏ. Vừa đến mùa thu hoa nở, hương thơm liền bay đi mười dặm, khiến người xung quanh đi ngang qua đều muốn dừng chân lại quan sát. Hái một nhành cây xuống, đặt ở trong nhà thì có thể lưu hương được mấy ngày, không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Người trong nhà sẽ dùng hoa quế đi làm bánh hoa quế, hoặc là phơi khô để pha trà uống.
Dì Vương cho rằng bánh hoa quế thơm ngon mà bà ấy ăn khi còn nhỏ là bánh hoa quế thơm ngon nhất, nhưng bánh đậu xanh hoa quế hôm nay đã nói với bà ấy rằng: Cái này càng ngon gấp bội!
Bánh đậu xanh mềm ngọt lại thanh, nhân hoa quế tươi mát nhẹ nhàng vừa miệng, ngọt đến nao lòng, nhưng không hề béo ngậy một chút nào. Khiến người ta không muốn nuốt xuống, mà chỉ muốn lưu lại vị ngọt thật lâu trên đầu lưỡi.
Giờ phút này, dì Vương không còn cảm giác nhìn thấy những chiếc bánh đậu xanh tinh xảo mà không nỡ ăn nữa, trong mắt trong lòng đều muốn cảm nhận được càng nhiều hơn mỹ vị từ chiếc bánh đậu xanh.
Dì Trương thấy dì Vương ăn ngon đến vậy thì trong lòng vô cùng hiếu kỳ.
Cái này khiến bà ta nhớ đến nỗi sợ hãi bị chi phối bởi món nước ô mai của Bạch Nhất Nặc làm mấy ngày này.
Kể từ hôm bị dì Lâm khịa, sau khi không uống được nước ô mai, bà ta giống như đi vào một lối rẽ, căn bản không thể bỏ được mặt mũi mà nói mình cũng muốn thử một chút.
Chỉ có thể nhìn những người bạn khác từng người từng người uống nước ô mai, gia nhập vào phe cánh bị nước ô mai bắt làm tù binh.
Tội nghiệt do mình gây ra rốt cuộc phải tự trả.
Dì Lâm bị dì Trương móc mỉa không còn nói muốn bưng nước ô mai cho bà ta nữa, lần này bà mang bánh đậu xanh đến cũng không có ý định chia cho bà ta.
Dì Trương chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng điệu như vừa ăn mấy quả chanh: "Bánh đậu xanh này tôi cũng chẳng hiếm lạ gì. Muốn ăn thì chỉ cần bảo con gái mua cho."

Hôm đó Đinh Lâm bắt gặp tại trận Dương Phàm trốn trong phòng lén ăn mì lạnh dầu đỏ, liền lôi nó ra giáo dục một trận.
Dương Phàm rất nghe lời, thậm chí còn thề rằng sẽ không bao giờ ăn đồ ăn vặt của chợ đen nữa, điều này khiến Đinh Lâm rất an tâm.
Mặc dù Đinh Lâm có chút bị khuất phục bởi hương vị của món mì lạnh dầu đỏ, nhưng các bậc cha mẹ thì lúc nào chả có tiêu chuẩn kép, chị ấy có thể ăn, nhưng vì để phát triển khỏe mạnh thì con trai không thể ăn.
Kết quả Đinh Lâm chiến thắng ông cụ Tô, dương dương đắc ý mang theo món gà sốt tiêu và mì lạnh dầu đỏ bước ra khỏi tiệm cơm Bạch Ký, thì nhận được một cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Dương Phàm.
"Có phải mẹ của Dương Phàm không ạ? Nếu tiện thì bây giờ chị có thể đến trường một chuyến được không?"
“Đúng vậy, tôi là mẹ của Dương Phàm. Xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
“Chuyện này nói qua điện thoại không tiện lắm, chị vẫn là nên đến gặp mặt trực tiếp thì hơn."
Đinh Lâm cúp điện thoại, tâm tình thấp thỏm không yên chạy nhanh đến trường tiểu học - nơi Dương Phàm đang theo học.
Trong văn phòng có rất nhiều giáo viên, cậu con trai mập mạp Dương Phàm của mình thì đang ủ rủ đứng trước bàn giáo viên chủ nhiệm, xung quanh là năm sáu phụ huynh và học sinh tiểu học, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thấy vậy, Đinh Lâm không khỏi cảm thấy lo lắng, đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm, hỏi: "Thưa cô, tôi đến rồi đây, thầy gọi tôi tới đây có chuyện gì vậy? Có phải ở trường học Dương Phàm đã làm gì sai không?"
Lúc này, cha của bé trai bên cạnh đã thay mặt giáo viên chủ nhiệm trả lời câu hỏi của Đinh Lâm, nhưng giọng điệu vô cùng không tốt: "Đương nhiên rồi, nhìn xem chuyện tốt con trai cô làm kìa, con cô đã khiến con chúng tôi khóc đó!"
"Hả? Việc này là sao?" Đinh Lâm không rõ nguyên do, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu hỏi Dương Phàm: "Con bắt nạt các bạn sao?"
Cha của cậu bé kia gật đầu: “Chính xác!
Mấy phụ huynh bên cạnh cũng gật đầu, tuy rằng họ không lên tiếng nhưng trên mặt đều lộ ra vẻ không hài lòng.
Giáo viên chủ nhiệm thở dài: "Chị bảo Dương Phàm nói với chị đi."
Dương Phàm liên tục lắc đầu, nói: "Con không có bắt nạt các bạn. Hôm nay con mang một phần mì lạnh dầu đỏ đến lớp ăn, nhưng các bạn đều muốn ăn mì lạnh của con, rồi tự khóc thì có liên quan gì đến con? Không tin thì cứ để mấy bạn tự nói."
Một cậu bé có chiều cao tương đương với Dương Phàm không phản đối với lời của Dương Phàm, nhưng lại tức giận nói: "Cậu nói đúng, cậu thật sự không bắt nạt bọn mình. Tuy nhiên, cậu không nên mang mì lạnh đến trường ăn!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận