Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 566 - Bữa tiệc toàn cá 2




Đúng vào lúc này, Tiêu Vũ thông minh đột xuất, tất cả thông tin vụn vặt kia hội tụ thành manh mối, khiến anh ta hơi hiểu ra. Anh ta không phải là tên ngốc mà rất thông minh, chỉ là kết quả này khiến anh ta không dám tưởng tượng, khó có thể tiếp thu cho nên không dám suy nghĩ về hướng này. Sủi cảo chiên lúc trước, rượu tinh khiết bây giờ, hành vi lạ thường vừa nãy của Thịnh Hàn, tất cả đều chỉ về một đáp án.
Tiêu Vũ vừa nghĩ thông suốt thì tất cả bí ẩn đều được giải, suy nghĩ trong đầu cực kỳ thông suốt.
Anh ta hoàn hồn lại, nhìn Thịnh Hàn đang đứng, ngoài kinh ngạc thì còn sinh ra sự đồng cảm.
Cậu ta thích bà chủ Bạch, bà chủ Bạch lại coi cậu ta là bên cung ứng nguyên liệu nấu ăn.
Đúng là một công cụ thê thảm.
Kỷ Tử Hoài phá vỡ sự trầm mặc trước, thì ra Thịnh Hàn và Bạch Ký còn có quan hệ này, thế là anh ta không đề phòng nữa, đưa chén rượu trong tay cho Thịnh Hàn: “Rượu ở chỗ cậu, rót cũng tiện, vậy cậu rót rượu cho cô ấy đi.”
Thịnh Hàn nhận lấy chén rượu với nỗi lòng phức tạp, mở nắp chai rượu tinh khiết ra, chậm rãi rót rượu trong suốt vào trong chén sứ trắng, ngón tay trắng như ngọc, trắng nõn thon dài, gần như hòa làm một với chén rượu.
Bạch Nhất Nặc không cảm thấy chuyện Thịnh Hàn rót rượu cho cô có chỗ nào không đúng. Rượu này quý giá như vậy, anh ấy không muốn dùng tay người khác, là một chuyện rất bình thường.
Bạch Nhất Nặc thuận thế nhận lấy chén rượu Thịnh Hàn đưa tới, ngón tay của hai người tiếp xúc là điều không thể tránh khỏic, nhiệt độ ngón tay anh ấy không lạnh lẽo như ngọc mà rất ấm áp.
Cô cười cảm kích: “Cảm ơn.”
Trên bàn cơm ở Bạch Ký, không có văn hóa trên bàn nhậu, mọi người muốn uống rượu thì uống rượu, ai không muốn uống rượu thì cũng sẽ không bị người khác ngăn cản.
Người nhà họ Khương uống rượu vang đỏ, bởi vì nguyên nhân cơ thể nên Quý Dư Trì chỉ có thể uống nước lọc, Tô Mạt Mạt thì không thích rượu, bèn cầm một chai cô ca lạnh to. Chỉ có hai người Thịnh Hàn và thầy trò Bạch Nhất Nặc là uống rượu tinh khiết.
Sau khi trong chén của tất cả mọi người đều rót đầy rượu, nước, Bạch Nhất Nặc bèn cười bưng chén rượu lên, nói với tất cả: “Cảm ơn mọi người đã đến, trong tiệm chỉ có cơm rau dưa, nếu có chỗ chiêu đãi không chu đáo, mong hãy lượng thứ.”
Mọi người cụng chén xong, Bạch Nhất Nặc bèn uống một ngụm rượu tinh khiết.
Sau khi rượu vào miệng, tay cầm chén rượu của cô hơi sững lại. Mùi vị của loại rượu này khá quen thuộc, giống mùi vị của rượu trúc diệp thanh – một trong những ngự tửu cung đình của triều Đại Ngụy – đến chín phần.
Màu trong như thủy tinh, hương vị ngọt ngào như u lan, thơm ngọt thuần khiết, dư vị dài lâu.
Có điều rượu tinh khiết này cất vào hầm càng lâu thì mùi vị của rượu càng thêm tinh khiết và thơm.
Bạch Nhất Nặc nghĩ đến Tô Mạt Mạt đã từng nói rượu này có thể bán được bảy chữ số, không khỏi sinh ra một vài ý tưởng.
Cục Thượng Thực quản lý hàng trăm tửu trang của hoàng gia, cô biết công thức của rượu trúc diệp thanh này, cũng biết phương pháp sản xuất rượu trúc diệp thanh, nếu có đầy đủ thời gian thì thậm chí cô có thể thử điều chỉnh ra công thức của rượu tinh khiết. Vậy chẳng phải là cô có thể dựa vào bán rượu để trở nên giàu có ư?
Bạch Nhất Nặc nghĩ một lúc lại lắc đầu, kiềm chế ý nghĩ này xuống. Đầu tiên, phương pháp sản xuất trúc diệp thanh cực kỳ phức tạp, điều kiện yêu cầu rất nhiều, cần tửu trang lớn và người làm chuyên nghiệp, vả lại là loại rượu trắng chưng cất từ cao lương nên chu kỳ sản xuất của nó dài đến hơn mười năm. Thứ hai, theo như lời Tô Mạt Mạt, bởi vì thất truyền công thức, cộng thêm là rượu dùng trong cung đình nên nó mới bán được giá tiền này. Đây là hiệu quả vật vì hiếm mới đắt, nếu như thật sự làm được thì có lẽ không bán được giá đắt như vậy.
Chờ sau này buôn bán của tiệm vào quỹ đạo, có cơ hội thì hẵng thử một lần đi.
Tuy là Bạch Nhất Nặc khiêm tốn nói những thức ăn này là cơm rau dưa nhưng không ai tin lời của cô, bao gồm cha Khương thờ ơ lúc đầu.
Sau khi chủ nhà nói xong, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trên bàn có tám món ăn nóng, tám món ăn nguội, mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo khiến người ta thèm nhỏ dãi, phần lớn đều mắc chứng khó lựa chọn, không biết nên ra tay từ đâu, cha Khương cũng như vậy.
Nhưng cha Khương không muốn thừa nhận mình bị những món ăn này hấp dẫn con sâu thèm ăn, ông ta muốn thử những món ăn này chẳng qua là vì muốn điều tra kẻ địch mà thôi.
Ông ta suy tư một phen, rốt cục đưa ra quyết định, động tác nhã nhặn nhưng tốc độ rất nhanh, đưa chiếc đũa về phía cá tẩm bột chiên gần mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận