Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 339 - Sủi cảo chiên 9




Trịnh Vân Phi theo học sinh đi vào tiệm cơm Bạch Ký, sau đó thành thạo đi tới cuối đội ngũ bắt đầu xếp hàng, thuần thục đến mức hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu tiên.
Trợ lý đi theo phía sau ông, thấy đội ngũ rất dài thì có chút lo lắng: “Thưa ông, tiệm này đông quá, hơn nữa trông cũng không lớn, tại sao phải ăn ở chỗ này chứ?”
Trịnh Vân Phi nói: “Cậu nhìn vẻ mặt của khách khứa chỗ này là biết ngay thôi.”
Trợ lý nhìn về phía vị khách bên cạnh theo lời Trịnh Vân Phi, phát hiện có người ăn chậm rãi, có người ăn như rồng cuốn, thế nhưng thứ không thay đổi là vẻ thỏa mãn trên mặt.
“Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chắc chắn tôi có thể tìm được đồ ăn ngon ở loại tiệm này.” Sau khi nói xong, Trịnh Vân Phi đắn đo suy nghĩ: “Nhưng cũng rất hiếm khi tôi thấy quán nhỏ được hoan nghênh đến thế. Cậu xem, mặc dù là người đi cùng nhưng bọn họ không hề trò chuyện, dường như nói chuyện thì sẽ lãng phí thời gian ăn cơm vậy.”
Tuy là tiệm cơm Bạch Ký rất đông nhưng không hề ầm ĩ. Rất nhiều vị khách không vừa ăn vừa tán hươu tán vượn giống lúc ăn cơm bình thường. Ở tiệm cơm Bạch Ký, họ ăn đến mức không thèm nói chuyện, chỉ lo giải quyết đồ ăn trước mắt, dường như ăn chậm là có người khác đến đoạt.
Đến khi Trịnh Vân Phi có được đồ ăn của mình, ông mới hiểu vì sao đám khách này lại chăm chú như thế.
Không có lý do gì khác, ở hai phương diện sắc và hương, số thức ăn này quá xuất chúng.
Bởi vì nhiều người đi cùng nên Trịnh Vân Phi gọi rất nhiều đồ ăn, gần như là gọi tất cả món có thể gọi của tiệm cơm Bạch Ký mỗi món một phần. Lúc đồ ăn được bưng lên khiến cái bàn không còn chỗ trống nữa.
Trong số những thức ăn này có đồ ăn bình thường, có đồ tiệc tùng, cũng có đồ ăn vặt, thế nhưng đều được bày biện tinh tế đẹp đẽ, không có ngoại lệ.
Trịnh Vân Phi cầm muỗng lên, hướng về thịt kho tàu mà mình thíhc nhất. Ông gắp một miếng thịt kho tàu lên, không vội ăn ngay mà để ở trước mắt, cẩn thận quan sát hình dáng thịt kho. Thịt kho tàu có nạc có mỡ, màu đỏ bóng loáng.
Trịnh Vân Phi nhìn miếng thịt kho tàu đó, không khỏi gật đầu: “Đầu bếp này nấu nước hàng rất thích hợp.”
Đến khi thịt kho tàu vào miệng, ánh mắt ông sáng lên, thốt ra: “Độ lửa được khống chế rất tốt, thịt mỡ ra nước, vào miệng thì trơn tuột. Thịt nạc dai dai, vào miệng trơn tuột. Chắc đây là món ăn sở trường của tiệm này!”
Trịnh Vân Phi hiếm khi ăn được thịt kho tàu hài lòng như thế, con mắt thỏa mãn nheo lại. Giữa lúc ông tưởng rằng phần thịt kho tàu này chính là đồ ăn sở trường của tiệm này thì ông gắp một mảnh khô bò xé sợi.
Khô bò xé sợi mỏng đến mức ánh sáng có thể xuyên qua, thịt bò được lựa chọn sử dụng là thịt bắp thượng hạng, cô đọng toàn bộ tinh tuý của con bò, qua nhiều qua trình, nào phơi nào sấy nào chưng nào chiên, nhai rất dai, càng nhai càng ngon.
Trịnh Vân Phi kinh ngạc nói: “Hả! Khô bò xé sợi này cũng không tệ, thì ra tiệm này không chỉ có một món ăn sở trường.”
Đợi đến thời gian đưa đẩy, Trịnh Vân Phi thử qua tất cả đồ ăn, lúc này mới nhận ra suy nghĩ vừa nãy của mình sai lệch cỡ nào.
Đồ ăn tiệm này không món nào không ngon, chỉ là một món cơm chiên trứng đơn giãn cũng tơi xốp thơm nồng, khiến người ta cảm thấy như xem được “cơm vàng vụn” chân thực trong sách cổ.
Trịnh Vân Phi ăn rất nhã nhặn, thế nhưng động tác trên tay không hề chậm. Những người khác ăn còn nhanh hơn, động tác trên tay gần như xuất hiện tàn ảnh.
“Tôi rất thích độ ngọt của lê tuyết chưng đường phèn này, thật ra tôi không thích ăn đồ ngọt chp lắm, thế nhưng tôi có thể chấp nhận lê tuyết chưng đường phèn này.”
“Tôi theo ông Trịnh mấy năm nay, từng ăn ở rất nhiều nhà hàng cao cấp, cũng từng ăn rất tiệm nhỏ quý giá. Thế nhưng tôi muốn nói, tiệm này đã khiến tôi hết sức kinh ngạc.”
Trịnh Vân Phi ăn đến cuối cùng, xoa bụng dưới hơi trướng lên, có phần thẹn thùng, đã rất lâu rồi ông không ăn no như thế.
Làm một nhà ẩm thực, ông từng ăn rất nhiều đồ ăn ngon nên tiêu chuẩn rất cao. Ông rất khó gặp được thức ăn khiến ông kinh ngạc, nhưng quán nhỏ như mắt muỗi này lại làm được rồi.
Trịnh Vân Phi phục hồi tinh thần lại, phát hiện còn có một phần thức ăn mà ông chưa ăn, đó chính là sủi cảo chiên.
Trịnh Vân Phi xem phần sủi cảo thịt tươi chiên ấy, lâm vào suy nghĩ. Dạ dày của ông nói cho ông biết không thể ăn nữa, đã no rồi, nhưng đầu óc của ông vẫn đang nói, ăn thêm một miếng nữa, không sao đâu.
Sau khi đắn đo một phen, Trịnh Vân Phi lựa chọn thỏa mãn dục vọng của mình, gắp một khối sủi cảo chiên.
Sủi cảo chiên vừa lấy ra từ trong nồi. Trịnh Vân Phi cắn một miếng, bên trong sủi cảo liền bốc ra hơi nóng.
Thịt mềm, vỏ dai, dầu thơm.
Trịnh Vân Phi ăn một lần là có thể nếm ra thịt này không phải thịt bình thường, là thịt ba chỉ thượng hạng, băm thành nhân thịt một cách tinh tế, sau khi chiên thì chẳng còn mùi tanh của thịt mà toàn là mùi thơm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận