Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 581 - Bữa tiệc toàn cá 17




Tư Tuyết lấy tay chống cằm của mình, từ từ nói: “Đầu lưỡi lành lạnh, sau khi cẩn thận thưởng thức liền xuất hiện một loại mùi vị tươi ngon gộp lại, có lúc cả người như ở bờ sông, xa xa đều là cá chép tươi ngon, có lúc cả người như ở đại thảo nguyên, chung quanh đầy dê bò.”
Trịnh Vân Phi nhiều lần ngẫm nghĩ trong dê giấu cá và món ông từng ăn có gì khác nhau, suy nghĩ thật lâu cũng chỉ có thể nghĩ ra được tác dụng của khối băng khắc này.
Trịnh Vân Phi có chút ngạc nhiên hỏi: “Tôi từng ăn trong dê giấu cá, món này còn ngon hơn chúng, lẽ nào đây chính là tác dụng của việc khắc băng ư?”
Ánh mắt mọi người đều đồ dồn về hướng Bạch Nhất Nặc.
Bạch Nhất Nặc cười giải thích: “Khối băng khắc này khiến nhiệt độ của cả miếng thịt dê này giảm xuống, sẽ làm cảm giác khi ăn thịt dê trở nên non mềm hơn, vả lại còn khiến mùi vị tươi ngon của thịt dê thêm nổi bật.”
Chưa hết, Bạch Nhất Nặc giải thích tiếp: “Chắc mọi người đã nhìn ra, khối băng khắc này không phải trong suốt mà là màu trắng sữa. Đó là vì nó được điêu khắc từ khối nước dùng xương cá lọc đông lạnh.”
Trịnh Vân Phi nhớ lại mùi vị thịt dê trong miệng, có phần bừng tỉnh, cuối cùng ông ấy cũng đã hiểu vì sao mùi vị của miếng thịt dê này lại phong phú như vậy.
Tầng thứ nhất là từ phần canh cá dưới đáy mang đến, tầng thứ hai thì là sự tươi non chỉ thịt mới có, tầng thứ ba là cái tươi ngon cực hạn do canh xương cá lọc mang đến.
Trịnh Vân Phi kinh ngạc nói: “Tôi không giống như đang ăn thịt dê mà giống như đang ăn từng tầng báu vật đa dạng của người Hán, hơn nữa dưới tác dụng nhiệt độ của khối băng này, báu vật người Hán tên tươi ngon này càng có nhiều phong vị hơn.”
Bây giờ, mọi người đều đã biết nguyên nhân Bạch Nhất Nặc muốn khắc băng.
Nếu như trộn nước dùng xương cá trong canh cá thì không có khẩu vị tiến lên từng tầng, khiến người ta liên tục ngạc nhiên như vậy.
Trịnh Vân Phi thán phục trong lòng, Bạch Nhất Nặc nắm chắc đặc tính của nguyên liệu nấu ăn, nắm chắc đặc tính của nhiệt độ quả thực làm người ta giận sôi.
Ngay cả Trịnh Vân Phi cũng khen ngợi như thế, những người khác càng tâm phục khẩu phục.
Một nam giám khảo nói: “Tôi chưa từng ăn thịt dê ngon như vậy.”
Một nữ giám khảo nói: “Thậm chí tôi còn cảm thấy cái này không giống thịt dê, nghe vị tuyển thủ này nói, món ăn này tên là trong dê giấu cá, hai loại nguyên liệu nấu ăn ấy lại có thể đạt được mùi vị này thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.”
Trịnh Vân Phi suy nghĩ một chút, giải thích: “Tên của món ăn này là tươi ngon, món ăn nổi tiếng của vùng Giang Nam. Đây cũng là khởi nguồn của chữ tươi.”
Nam giám khảo tò mò nói: “Tôi vẫn cho rằng tin đồn này là cách nói khoa trương, thì ra thật sự có thể làm tươi ngon như vậy.”
Nam giám khảo này thật ra không mấy tán thành đối với chủ đề của cuộc tranh tài này, có phần không xem trọng.
Anh ta nói: “Người cổ đại thiếu ăn thiếu mặc, không nghiên cứu về thức ăn nhiều như hiện đại, coi hai loại nguyên liệu nấu ăn thông thường này thành vật báu. Khởi nguồn của vị tươi không phải là từ acid glutamic ư? Nếu muốn tươi ngon thì cho thêm chút bột ngọt không phải là được rồi ư?”
Trịnh Vân Phi lắc đầu nói: “Cậu xem thường người cổ đại rồi, thức ăn bây giờ trăm khoanh vẫn quanh một đốm, đều thoát thai từ ẩm thực cổ đại. Kinh nghiệm của tổ tiên cực kỳ trân quý, đặt ở bây giờ cũng không hề lỗi thời. Khởi nguồn của vị tươi không hoàn toàn là từ acid glutamic, còn từ các loại vật chất như acid aspartic, nucleotide, acid organic. Con đường của thức ăn rất lớn đấy.”
“Trước kia tôi từng xem một bài nghiên cứu, hai loại thức ăn cá và dê này chứa protein, lúc nấu cùng nhau sẽ phát sinh phản ứng hoá học, sẽ có vị tươi ngon khác thường.”
Nam giám khảo nghe lời Trịnh Vân Phi nói xong thì chợt hiểu ra, cũng có chút thẹn thùng. Anh ta muốn dùng hóa học để chứng minh kiến thức của cổ nhân nông cạn, nhưng anh ta còn chưa hiểu hóa học, cũng không ngờ phía sau phần lớn kinh nghiệm đều có khoa học, khiến anh ta giống như một tên hề.
Trịnh Vân Phi nói xong lại bổ sung: “Cậu nói nếu như muốn tươi ngon thì thêm chút bột ngọt là tốt rồi. Ý nghĩ này có đạo lí riêng của nó, việc này có thể khiến món ăn gia đình bình thường ngon hơn nhưng cũng có sơ xuất sai lệch. Nếu như suy nghĩ của tất cả đầu bếp đều giống như cậu, không suy nghĩ xem phối hợp nguyên liệu nấu ăn như thế nào để tạo ra mùi vị tươi ngon hơn, sáng tạo món ăn ngon hơn, mà chỉ thô bạo thêm một ít bột ngọt thì sẽ bất lợi đối với sự phát triển đa dạng hóa của ẩm thực.”
Nam giám khảo nghe Trịnh Vân Phi nói xong, âu sầu trong lòng, ngại không nói nữa.
Tư Tuyết ăn trong dê giấu cá trước mặt, không gia nhập vào cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng thoả mãn tột cùng.
Bà ấy đã từ chối một bữa tiệc, một hội âm nhạc để đến cuộc tranh tài này, đúng là đáng giá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận