Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 500 - Hàu tỏi 25




Hòe Lâm càng nghĩ càng tức, không ngừng trở mình ở trên giường.
Người anh em giường trên nghe thấy tiếng động của anh ta, không nhịn được vỗ giường một cái: “Người anh em, cậu đang làm chuyện xấu xa gì đấy? Đêm hôm khuya khoắt, nghỉ một chút đi.”
Hòe Lâm: “...”
Hòe Lâm là sinh viên khoa biểu diễn của học viện hí kịch Hải Thị, người giường trên là bạn học cùng ngành với anh ta, bạn học cũng biết anh ta là một streamer.
Hòe Lâm không nhịn được kể phẫn nộ của mình cho bạn cùng phòng: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôi chính là antifan của anh ta!”
Bạn cùng phòng nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu không cảm thấy chuyện này có phần kì lạ ư?”
“Sao lại nói thế?”
“Tại sao ảnh đế lại rời khỏi vòng giải trí, vứt bỏ nhiều fan hâm mộ, vứt bỏ lý tưởng của mình như vậy mà lựa chọn quy ẩn ở một cái quán cơm nhỏ chứ?”
Hòe Lâm nói: “Weibo của anh ta chỉ nói là nguyên nhân cá nhân, người đại diện cũng không đăng weibo giải thích.”
Bạn cùng phòng thông minh đột xuất, cảm giác mình đã bắt được chân tướng: “Tôi biết thứ có thể khiến cho một ảnh đế như mặt trời trên cao vứt bỏ công danh lợi lộc, vứt bỏ sự nghiệp của mình rồi.”
“Là cái gì?”
“Tình yêu!”
Hòe Lâm: “???”
Bạn cùng phòng càng nghĩ càng kích động, sắc mặt trở nên ửng hồng: “Không sai, chính là dáng vẻ này. Sau khi những kiếm khách đao khách sinh sống nhiều năm trong ánh đao bóng máu, cuối cùng rửa tay chậu vàng làm chủ tiệm cơm.”
“Cậu đọc tiểu thuyết võ hiệp quá một trăm tám mươi phút rồi.” Hòe Lâm trợn trắng mắt, cảm thấy vô cùng vớ vẩn. Thế nhưng nghĩ ngợi một lát, anh ta lại cảm thấy suy đoán vớ vẩn và sự thực vớ vẩn này trừ với trừ thành cộng, dường như bắt đầu trở nên đúng đắn.
Sau khi bạn cùng phòng điều tra được địa chỉ của tiệm cơm Bạch Ký ở trên mạng thì nói: “Cậu không là tò mò ư? Vậy ngày mai chúng ta đi xem thử đi.”
Hòe Lâm hừ một tiếng, trên mặt tỏ vẻ dửng dưng: “Ai muốn đi xem anh ta? Tôi đã thoát fan rồi, tôi còn muốn quay lại giẫm nữa đấy.”
Hôm sau sau khi tan học, Hòe Lâm và bạn cùng phòng đi tàu địa ngầm tới tiệm cơm Bạch Ký. Lúc này họ mới phát hiện tiệm cơm Bạch Ký cách đại học mà bọn họ ở rất gần, chỉ có hai mươi phút đường xe, chỉ là phải đi tàu ngầm một khoảng thời gian.
Bạn cùng phòng mong chờ hôm nay có thể tìm ra chân tướng nhưng khi cậu ta đến gần tiệm cơm Bạch Ký, một ông cụ đi ngang qua hỏi: “Các cậu đến tiệm cơm Bạch Ký ăn cơm à?”
Bạn cùng phòng nói: “Đúng vậy, làm sao ông biết thế ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Đương nhiên là tôi biết rồi, đám thanh niên các cậu có phải thấy hotsearch nên tới không?”
Bạn cùng phòng: “Không sai, cháu nghe nói ảnh đế cũng ở chỗ này, cháu đến là vì ảnh đế.”
Ông cụ Tô cười híp mắt nói: “Tôi biết, nhưng hôm nay tiệm cơm Bạch Ký không mở cửa, cậu muốn thấy cũng không thấy được.”
Trước lễ sau binh, ông cụ Tô nói xong câu đó thì nụ cười trên mặt biến mất: “Hơn nữa tôi cho cậu biết, nếu như cậu muốn ăn bữa cơm thứ hai ở chỗ này thì nhất định không được chọc giận bà chủ tốt tính. Ngộ nhỡ bà chủ bị đám fan hâm mộ các cậu làm phiền, không mở cửa nữa thì các cậu sẽ biết tay.”
Ông ấy mặc kệ ảnh đế hay không phải ảnh đế, đối với ông ấy mà nói, không có gì khác nhau cả, nhưng nếu như ảnh hưởng đến việc ông ấy ăn thì ông ấy sẽ không nhịn nữa đâu.
Hòe Lâm và bạn cùng phòng: “...”
Đến khi ông cụ Tô đi rồi, hai người châu đầu ghé tai: “Không biết ông cụ này nói thế là có ý gì. Thật kỳ lạ, lẽ nào chúng ta sẽ thường ăn ở chỗ này?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tiệm cơm Bạch Ký này quả là từ tiệm cơm đến khách đều đầy mùi quỷ dị.”
Hai người cố ý chọn thời gian rảnh rỗi mà đến nhưng lại không thấy Quý Dư Trì, không khỏi có chút mất mát. Nhưng sau khi xuống tàu điện ngầm tìm đường rất mất thời gian, bây giờ trời đã rất muộn, đường sắt ngầm đã dừng chạy rồi.
Hòe Lâm bèn bảo bạn cùng phòng đặt phòng trên phần mềm: “Ngày hôm nay trời đã quá muộn rồi, chúng ta ở bên ngoài đi, trưa ngày mai lại tới đây.”
“Được, tôi đi mua gói thuốc lá, cậu chờ tôi một chút.”
Bạn cùng phòng đi rồi, khóe mắt Hòe Lâm đảo qua cái khóa ở cửa tiệm cơm Bạch Ký, ánh mắt dừng lại, đột nhiên phát hiện chữ này rất đẹp, nét bút sắc bén, vô cùng khí phách thế là lấy điện thoại di động ra chụp ảnh thông báo.
Bởi vì bạn cùng phòng mãi không tới, anh ta lúc thì nhìn điện thoại di động, lúc thì nhìn chằm chằm về hướng của bạn cùng phòng. anh ta ăn mặc theo trend, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, còn xỏ khuyên tai, bởi vì ngoại hình cũng khá nên có một loại cảm giác ngỗ ngược.
Nhưng ở trước mặt người tuổi trẻ, loại cảm giác này là vừa cứng vừa ngầu, còn ở trong mắt người lớn tuổi hơn thì lại là côn đồ lưu manh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận