Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 262 - Vịt Quay Quả Mộc 16




Lượng tiêu thụ của món vịt quay rất tốt, mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng có rất nhiều nhân sĩ trong xã hội không thiếu tiền, thậm chí là họ còn cảm thấy Bạch Nhất Nặc bán rẻ.
Một vị khách nói: “Có tăng gấp đôi thì tôi cũng không thấy đắt.”
Những vị khách khác cũng đồng loạt nói theo: “Mặc dù tôi nghèo, không mua nổi món đồ đắt, nhưng tôi cảm thấy phần vịt quay này rẻ hơn rất nhiều so với Tụ Hiền Lâu, tôi lo cô bị lỗ vốn.”
“Ha ha ha cô có cảm thấy chúng tôi bị điên rồi không, thế mà lại chủ động muốn làm rau hẹ bị cắt, nhưng mà tiệm cơm Bạch Ký xứng đáng, tôi cảm thấy món vịt quay của tiệm cơm Bạch Ký là ngon nhất.”
Bạch Nhất Nặc mỉm cười: “Tụ Hiền Lâu mà mọi người nói hẳn là một nhà hàng rất lớn, tiền thuê nhà rất đắt, tiền nhân lực cũng thế, thế nên giá món vịt quay cũng đắt theo. Tôi không phải chi khoản tiền thuê nhà và nhân lực nên sẽ không lỗ vốn, mọi người không cần phải lo lắng cho tôi.”
Các vị khách nghe lời này của Bạch Nhất Nặc còn thì thở phào một hơi: “Không lỗ vốn thì tốt rồi, chúng tôi sợ cô sập tiệm, thế thì chúng tôi sẽ không thể ăn ở tiệm nhỏ lương tâm này nữa.”
Không chỉ có nhân sĩ trong xã hội thích món vịt quay của tiệm cơm Bạch Ký mà ngay cả nhóm học sinh cũng rất thích.
Lúc xế chiều, có không ít học sinh rủ hai hoặc ba người bạn cùng lớp tới tiệm cơm Bạch Ký để chia đều đĩa vịt quay, họ ăn đến mức miệng dính đầy dầu mỡ, tinh thần căng tràn, buổi tối cố học đến hai giờ mà vẫn không thấy mệt mỏi.
Nhưng mà số lượng vịt quay ở tiệm cơm Bạch Ký không nhiều, mỗi ngày chỉ cung ứng hai mươi con, còn ít hơn so với thịt kho tàu là mỗi ngày năm mươi phần, khiến cho rất nhiều học sinh của Nhị Trung chỉ nghe đến cái tên mà không biết vị.
Sau khi món vịt quay được ra mắt, trên diễn đàn Nhị Trung Hải Thị có xuất hiện một bài đăng mới ở chuyên mục tiệm cơm Bạch Ký, đó chính là —— món vịt quay quả mộc.
[ tôi được ăn món khô bò xé sợi, cũng được ăn món thịt kho tàu rồi, nhưng mà tôi vẫn chưa ăn món ăn vịt quay quả mộc!]
[ con vịt đáng yêu như vậy, sao có thể không ăn vịt chứ. ]
[ đầu vịt, ảnh đại diện là tôi, mau để cho tôi ăn! ]
Thậm chí còn có học sinh còn chụp cảnh trước cửa tiệm cơm Bạch Ký để làm meme.
Trong tấm hình này, người xuất hiện nhiều nhất chính là học sinh của Nhị Trung Hải Thị. Bọn họ mặc đồng phục học sinh, nhịp bước mạnh mẽ, khí thế sôi sục, chạy như bay tới tiệm cơm Bạch Ký.
Người làm meme đã viết một dòng chữ lớn ở trên đỉnh đầu họ: “Đi thôi!”
Số lượng vịt quay kéo theo một luồng sóng, khách hàng bên trong tiệm cơm Bạch Ký tăng lên mấy lần, nguyên nhân? Không có nguyên nhân nào khác, đều lại chạy tới để cướp vịt quay.
Lúc đến giờ cơm, trong tiệm càng không có chỗ ngồi, đến nơi đặt chân đều không có, làm cho rất nhiều khách hàng không chịu nổi, không khỏi ý kiến với Bạch Nhất Nặc.
“Cô chủ, tiệm ăn quá nhỏ, không có chỗ ngồi.”
“Tôi vừa ngắm đến vị trí còn trống để ngồi, ai ngờ lại bị người cướp, thật tức giận.”
Bạch Nhất Nặc nghe khách hàng nói, như có điều suy nghĩ, khách hàng đến tiệm cơm Bạch Ký ngày càng nhiều, cô cũng đang suy xét vấn đề có nên mở rộng hơn không.
Nhưng xung quanh cũng không có cửa tiệm nào cho thuê.
Chợ đen ở trung tâm thành phố, số lượng người đi lại nhiều, cửa tiệm dù có ra giá thì cũng không có người bán, cho dù hiện tại Bạch Nhất Nặc có tiền thuê cửa tiệm khác, nhưng mà cũng không có cửa tiệm trống để cô thuê.
Bạch Nhất Nặc đành phải mỉm cười trấn an khách hàng: “Tôi đã biết, tôi sẽ cố gắng giải quyết.”
Đúng lúc này, một khách hàng ngồi gần quầy thu ngân, vừa lúc nghe được bọn họ nói, suy nghĩ một chút, buông đôi đũa trong tay xuống, nói: “Cô chủ, cháu có muốn thuê cửa hàng nhà dì không?”
Bạch Nhất Nặc nhìn người này thì phát hiện người này vô cùng quen mắt, hóa ra là bà chủ tiệm hoa tươi cách vách - Dì Triệu.
Bên trái tiệm cơm Bạch Ký là cửa hàng quần áo của dì Lâm, bên phải là tiệm hoa tươi của dì Triệu.
Dì Triệu vỗ tay, cao hứng nói: “Thật trùng hợp, cháu muốn thuê cửa hàng, dị lại muốn cho thuê cửa hàng.”
Bạch Nhất Nặc tò mò hỏi: “Dì Triệu, tại sao dì lại muốn cho thuê cửa tiệm?”
“Năm nay con dì kết hôn rồi, sinh cho dì một đứa cháu gái, nó muốn dì chăm sóc đứa nhỏ.” Dì Triệu nói: “Cho nên dì không tính tiếp tục mở tiệm hoa.”
“Đây thật à ngủ gật liền có người đưa gối, Bạch Nhất Nặc không khỏi có chút vui vẻ.
Dì Triệu vào lúc Bạch Nhất Nặc không bận rộn lắm, liền dẫn Bạch Nhất Nặc đến tiệm của mình.
Bạch Nhất Nặc nhìn tiệm hoa, cảm thấy nó sáng sủa, sạch sẽ, mặt tường trắng tinh, thoạt nhìn giống như mới sửa sang, khá hơn nhiều so với lúc cô xuyên qua nhìn thấy tiệm cơm Bạch Ký.

Bạn cần đăng nhập để bình luận