Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 140 - Thịt viên 17




Sau khi ăn xong Khương Trú mới nhận ra mình đã ăn quá nhanh, chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi.
Ban đầu cậu bé cho rằng mình không thể ăn hết chỗ thịt viên này, dù sao chỗ thịt viên này còn lớn hơn nhiều so với sức ăn bình thường của cậu bé. Nhưng mà hiện tại, cậu bé phát hiện mình đã ăn hết thịt viên rồi, ngay cả những loại rau bình thường không thích ăn cũng ăn hết, trong chén canh một chút cũng không thừa lại.
Với lại chuyện làm cậu bé lúng túng chính là, cậu bé chưa cảm thấy mình no. Nếu mua thêm một suất thịt viên nữa, cậu bé cảm thấy dạ dày của mình cũng có thể chúa vừa.
Điều này làm cho cậu bé có chút mê man, sau nhiều lần suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được, hóa ra sức ăn của mình thay đổi theo mức độ ăn ngon của đồ ăn. Trước kia trong nhà làm gì có món thịt viên ăn ngon như thế này, cậu bé giống như phải hoàn thành nhiệm vụ, sau khi ăn đến mức mẹ dặn đã cảm thấy no rồi, cũng không thể ăn thêm gì được nữa. Tuy nhiên qua món thịt viên vừa mới ăn, cậu bé nhận ra rằng thì ra sức ăn của mình có thể lớn như vậy..
Các học sinh tiểu học ăn hết thịt viên với tốc độ nhanh chưa từng thấy, mãn nguyện ngả lưng vào ghế ngồi rồi xoa bụng của mình, bởi vì môi với răng lưu lại mùi hương, không khỏi nhớ tới dư vị vừa được hưởng thụ.
Sau khi Tô Hạ vui vẻ ăn xong món thịt viên, nói với các bạn học sinh tiểu học khác: “Bây giờ các cậu đã biết rồi chút, thực ra thịt viên đầu sư tử không phải làm từ thịt sư tử, mà làm từ thịt heo.”
Điều khiến Tô Hạ khiếp sợ chính là, các học tiểu học trong đó bao gồm cả Khương Trú đều không ngừng lắc đầu, hơn nữa vì thể hiện mình nghiêm túc, độ cong lắc đầu cũng rất lớn.
“Hứ, thịt viên đầu sư tử không phải thịt heo, ăn ngon như vậy chắc chắn không phải thịt heo.”
“Mình cũng từng ăn thịt heo rồi, làm sao thịt heo có thể tạo ra loại hương vị này, vì vậy thịt viên đầu sư tử chắc là thịt sư tử.”
“Chắc chắn là cậu lừa chúng mình, bọn mình không tin đâu, thịt heo mẹ mình làm không phải mùi vị này.”
Tô Hạ thấy bọn họ không ý thức được mình đã nhầm lẫn, vậy mà còn nói cô bé lừa bọn họ, trong lòng vô cùng tức giận. Lúc cô bé muốn đảo ngược nhận thức sai lầm của những người bạn của mình, bả vai cô bé đột nhiên bị vỗ.
Tô Hạ nghĩ đó là bạn học của mình, đến đầu cũng không quay lại, giọng điệu tức giận nói: “Đừng làm phiền mình, mình đang nói chuyện với bạn đó. Cho dù ba mình có tới, cũng không thể làm phiền mình.”
Sau khi cô bé lên tiếng, quả nhiên đối phương không có làm phiền cô bé nữa. Tô Hạ cảm thấy lời nói của mình rất có hiệu quả.
Ngay khi cô bé định tiếp tục nói chuyện với bạn của mình, cho bọn họ biết rốt cuộc thịt viên đầu sư tử là gì, đột nhiên cô bé có cảm giác cơ thể mất trọng lực.
Cô bé cúi đầu xuống, phát hiện ra rằng mình đã rời khỏi chiếc ghế từ lúc nào không hay, hai chân lơ lửng trên không trung, cách rất xa mặt đất.
“Chú là ai vậy? Đừng đụng vào cháu.”
Tô Hạ không kiên nhẫn nói, sau đó quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên nhận ra người sau lưng trông rất quen mắt.
Tô Kiệt xách Tô Hạ lên, vẻ mặt khó hiểu: “Cho dù ba có tới đây, cũng không thể làm phiền được con? Hử?”
Tô Hạ, người vừa tỏ ra ngầu với Tô Kiệt: “........”
Bây giờ rất hối hận, vô cùng hối hận
……………………………………
Tình hình của những học sinh tiểu học khác cũng không khá hơn Tô Hạ là bao.
Phụ huynh bọn họ đi theo sau Tô Kiệt, vô cùng tức giận mà bước vào Tiệm Cơm Bạch Ký, tóm lấy bọn nhóc giống như một con gà.
Nhóm học sinh tiểu học hoàn toàn không thể chống trả lại người lớn, chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, giải thích quá trình phạm tội.
Bọn nhóc sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bởi vì các phụ huynh không cho bọn nhóc làm ầm ĩ, bọn nhóc không thể lớn tiếng oà khóc, chỉ có thể thấp giọng khóc nức nở.
Một bạn nam cúi đầu lau nước mắt: “Hu hu hu cái gì con cũng không biết, con không biết vì sao con không ở trong phòng học, con cũng không biết vì sao con ở chỗ này. chắc là con đang nằm mơ rồi.”
Một bạn nữ khác ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ hoang mang: “Mẹ, đây không phải lý do của con. Con bị lạc đường, cho nên đi tới chỗ này.”
Nhưng mà nhóm phụ huynh này đã theo dõi bọn nhóc suốt chặng đường, thấy bọn nhóc thuần thục đi ra khỏi trường, thuần thục đi qua đường cái, thuần thục tiến vào Tiệm cơm Bạch Ký, hoàn toàn không dừng lại suy nghĩ gì cả, đồ ngốc mới có thể tin đó là lạc đường, rõ ràng là kẻ tái phạm.
“Ba thấy lúc con ăn trông vui vẻ lắm mà, vậy mà còn không biết xấu hổ nói với ba cái gì con cũng không biết. Xin lỗi, cái gì ba cũng biết. Ba không chỉ biết con làm những gì, còn biết bây giờ con rất thiếu đòn.”
“Động tác lấy tiền mua đồ ăn của con thuần thục như vậy, còn nói là lạc đường, con cho rằng mẹ là kẻ khờ sao. Con nhìn cái bát này xem, bị con liếm còn sạch hơn cả mặt của con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận