Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 123 - Bánh trung thu da tuyết 23




Mẹ Từ nhìn thấy thứ mình thích là thèm, tò mò không biết ai mua, suy nghĩ lại, ngoài chồng mình ra thì còn có ai đâu?
Thì ra chồng muốn cho bà ấy một bất ngờ, nhìn từ kết quả, ông đã thật sự thành công, bởi vì bà ấy vô cùng vui vẻ.
Vừa hay buổi chiều, có một người bạn thân hẹn bà ấy đi tham gia một buổi trà chiều, người trong đó toàn là vợ của doanh nhân giàu có, người đến dự cần mang theo đồ ăn ngon hoặc là mua vui, xem như một trò tiêu khiển. Bà ấy vốn đang suy nghĩ không biết nên mang gì đến, sau khi nhìn thấy những chiếc bánh trung thu này, bà ấy lập tức đưa ra quyết định.
Ba giờ chiều, trong một sảnh tiệc ở khách sạn Hải Thị, mẹ Từ đã tìm thấy người bạn thân của mình, ngồi xuống bên cạnh bạn thân, đặt đồ ăn mình mang đến lên trên bàn.
Bạn thân tò mò hỏi: “Bà mang cái gì tới vậy?”
Mẹ Từ nói: “Tôi mang bánh trung thu.”
Bà Lý ngồi đối diện mẹ Từ, sau khi nghe thấy lời mẹ Từ nói, cười nhạo một tiếng: “Bánh trung thu có gì ngon? Quá hạ đẳng rồi, sao lại không biết xấu hổ mang tới nơi này chứ?”
Mẹ Từ nghe vậy vô cùng không vui, nhưng mà bà ấy mới vào, trời xa đất lạ, không thể bạo phát. Nếu là trước đây, bà ấy đã sớm giận dỗi đi về.
Bạn thân vỗ vỗ tay an ủi bà ấy, sau đó nói với bà Lý: “Bà Thịnh còn chưa nói gì, bà đã bắt đầu lảm nhảm, người không biết còn tưởng rằng bữa tiệc này là do bà tổ chức đấy?”
Bà Lý vừa nghe thấy tên của bà Thịnh, sự kiêu ngạo của bà ta ngay lập tức bị đè xuống. bà Thịnh là người tổ chức bữa tiệc này, chồng bà ấy là chủ tịch Thịnh Cảnh, là nhân vật mà cả nhà bọn họ phải nịnh bợ.
Mặc dù bà Thịnh vừa có việc đi ra ngoài, nhưng mà bà Lý vẫn lo rằng bà Thịnh từ người khác nghe được lời nói của bà bạn thân, có ý kiến với bà ta, vì thế an phận hơn không ít.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, bà ta đã không nhịn được, mở miệng nói: “Đúng là nhà giàu mới nổi tới từ nơi khác, chưa hiểu sự đời.”
Bà Lý gọi người phục vụ bưng món tráng miệng mình mang đến lên, ở trước mặt mỗi người đặt một phần.
Những người khác nhìn thấy món tráng miệng mà bà Lý mang tới, trước mắt cũng sáng lên.
“Vừa mới bảo người ta vận chuyển hàng không từ Thụy Sĩ tới đây, không đắt, chỉ có mười mấy vạn một phần thôi.”
Mẹ Từ nhìn chiếc bánh Lava có dáng vẻ tinh xảo ở trước mặt, nhận thấy bên trên có một lớp vàng lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn.
Bà Lý xua tay: “Đó là lá vàng, nhưng là loại có thể ăn được, mọi người yên tâm ăn đi, không có độc.”
Bình thường người trong bữa tiệc đều ăn uống tinh tế tỉ mỉ, thực ra không cần bà Lý giải thích nhiều, các bà đã biết đây là thứ gì, nhưng điều đó không ngăn được sự hài lòng của các bà đối với món bà Lý mang đến.
Sau khi bà Trương dùng thìa nếm thử một miếng bánh Lava, gật gật đầu: “Nó còn ngon hơn cả chiếc bánh Lava lần trước tôi ăn ở một cửa hàng rất nổi tiếng ở New York, đầu bếp làm bánh ngọt bà tìm đúng là không tệ.”
Mẹ Từ biết vì sao bà Lý lại nhắm vào mình, bởi vì công ty mà chồng bọn họ điều hành đều là công ty xây dựng. Sau khi cha Từ bộc lộ tài năng, công ty chồng bà Lý phải chịu đả kích, cho nên mỗi lần bà Lý nhìn thấy bà ấy đều sẽ phải oán giận bà ấy hai ba câu nhà giàu mới nổi, cứ như thể làm vậy sẽ thắng.
Mặc dù mẹ Từ đã rất cố gắng nói với bản thân không cần quan tâm, nhưng mà hành vi của bà Lý đúng là mang lại rất nhiều áp lực cho mẹ Từ, bà ấy không ngờ rằng đồ ăn những người khác mang tới lại cao cấp như vậy.
Bởi vì bà ấy chưa nếm thử bánh trung thu cha Từ mua, thậm chí bà ấy còn không biết nó có ngon hay không.
Mẹ Từ bắt đầu hối hận về quyết định qua loa của mình lúc ấy.
Bà Lý thấy mẹ Từ không nói lời nào còn cúi đầu, mỉm cười, bèn nói: “Bà Từ, bà mang cái gì tới vậy, cho chúng tôi mở mang tầm nhìn với.”
Mẹ Từ kéo túi bánh trung thu từ trên bàn xuống, nói xin lỗi với những người khác: “Thật ngại quá, tôi lấy nhầm đồ, các bà cứ từ từ ăn, tôi sẽ lập tức gọi người đưa đồ tôi muốn chuẩn bị tới.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận