Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 686 - Phiên ngoại: Kiếp trước kiếp này 2




Bạch Nhất Nặc còn chưa kịp nói, bên cạnh là truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Thịnh Hàn đi tới bên cạnh cô, âm thanh lười biếng bình tĩnh: “Không được.”
Nam sinh cảm thấy không ổn, hỏi: “Anh là?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Thật ngại quá, thật ngại quá.” Nam sinh cầm ván trượt của mình, bước nhanh đi mất.
Bạch Nhất Nặc còn chưa lên tiếng, sự việc đã kết thúc.
Thịnh Hàn tới sớm, đã nhìn thấy màn này, biết đầu đuôi ngọn nguồn. Nam sinh đi rồi, anh ấy cúi đầu nhìn Samoyed: “Rất lợi hại đấy.”
Khí chất của Thịnh Hàn mạnh, Samoyed cụp đuôi, lỗ tai rủ xuống, tỏ vẻ sợ hãi.
Bạch Nhất Nặc buồn cười: “Anh đừng dọa nó.”
Cô đã hiểu ý nghĩ của Samoyed, trong lòng có phần dở khóc dở cười: “Nó không hiểu tiếng người.”
Sắc mặt Thịnh Hàn không thay đổi: “Nó thông minh lắm.”
Bạch Nhất Nặc là người rất biết nhìn sắc mặt nghe giọng điẹu, qua thời gian dài ở chung, cô thấy bộ dạng này của anh ấy đã biết anh ấy có phần không vui.
Anh ấy không thường xuyên như vậy, vì số lần không vui hiếm hoi đều là bởi vì cô ở gần những người đàn ông khác.
May mà anh ấy rất dễ dỗ.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Anh mà không tới, em cũng sẽ không cho cậu ta wechat đâu.”
Sắc mặt Thịnh Hàn hòa hoãn lại.
Bạch Nhất Nặc rèn sắt khi còn nóng: “Cuối tuần chúng ta đi nơi nào chơi?”
Thịnh Hàn cúi đầu nhìn cô, có phần đành chịu.
Nếu như không phải trong lòng quá để ý cô thì ai lại không vui chứ?
Anh ấy biết cô đang đánh trống lảng, có điều vẫn nói với cô sắp xếp cuối tuần.
Bạch Nhất Nặc đưa Samoyed về tiệm, sau đó ngồi xe đến nhà ở của Thịnh Hàn. Thời tiết Hải Thị thay đổi bất thường, nói đổi là đổi. Sau khi họ đến nhà trọ, trời bắt đầu có mưa to.
Sau khi Bạch Nhất Nặc rửa mặt xong thì chuẩn bị đến phòng ngủ.
Lúc này, Thịnh Hàn đột nhiên nói: “Em biết gần đây mẹ anh đang làm gì không?”
“Gì vậy?”
“Sau khi bà ấy biết hai chúng ta ở cùng nhau, gần đây đã mua rất nhiều sách về việc làm thế nào để làm một bà nội tốt.”
Bạch Nhất Nặc đỏ mặt.
Tuy là thỉnh thoảng cô sẽ đến nhà của Thịnh Hàn nhưng hai người không ở chung một gian phòng.
Cháu ở đâu ra chứ?
Bên ngoài không chỉ có mưa rào, còn sấm chớp rền vang, tiếng ầm ầm lớn đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Thịnh Hàn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, con mắt mở to, giọng điệu có phần yếu đuối: “Tiếng sấm to quá.”
Bạch Nhất Nặc nói: “Quả thực rất to, gần đây có bão quét qua.”
“Thật ra anh hơi sợ sấm sét.”
Bạch Nhất Nặc cực kỳ kinh ngạc: “Thật á? Vậy trước đây anh vượt qua thế nào.”
“Một mình cố chịu thì sẽ qua thôi. Thật ra nếu như có một người có thể ngủ cùng anh, anh cảm thấy tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Bạch Nhất Nặc: “...”
Bạch Nhất Nặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó tim đập rất nhanh.
Thật là càn rở.
Nhưng phong tục của triều Đại Ngụy vốn đã cởi mở, hiện đại thì càng thêm cởi mở hơn. Mang ý nghĩ nhập gia tùy tục, thật ra cô cũng không thận trọng như trước đây.
Thịnh Hàn thấy cô không lập tức từ chối thì cười, nói bổ sung: “Anh không động vào em đâu, yên tâm.”
“... Vậy được, được thôi.”
Bạch Nhất Nặc đi vào phòng của Thịnh Hàn. Phòng của anh ấy là loại này vô cùng tối giản có sắc điệu đen trắng xám, nhìn qua cực kỳ lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngủ cùng trên một chiếc giường.
Anh ấy nói được thì làm được, thật sự không đụng vào cô, dường như thật sự chỉ là vì sợ tiếng sấm cho nên muồn ngủ chung.
Bạch Nhất Nặc ngửi mùi hương mát lạnh trên người anh ấy, dần dần rơi vào mộng đẹp.
(Phiên ngoại kiếp trước)
Bạch Nhất Nặc mơ thấy chuyện kiếp trước của mình.
Một ngày trước hôm sinh nhật tuổi hai mươi, cũng chính là một ngày trước khi cô xuyên không, đúng vào ngày nghỉ, cũng chính là ngày nghỉ của các quan viên.
Nhà cô ở ngay dưới chân hoàng thành, khoảng cách rất gần, thế là liền rời khỏi Cục Thượng Thực về nhà.
Phụ thân của cô Bạch Kỳ là quan viên chính nhất phẩm, dựa theo lễ chế, Bạch phủ có thể xây rất lớn rất xa xỉ.
Nhưng cha cô thương hại bách tính, không thích xa hoa lãng phí, chi phí có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Bạch phủ không tính là rất lớn nhưng hoàn cảnh tốt. “Thà rằng không ăn thịt chứ không thể không có trúc”, Bạch phủ trồng rất nhiều hoa cỏ, cực kỳ thanh tao.
Bạch Nhất Nặc mang hộp đựng thức ăn vào cửa.
Mẫu thân là quận chúa Thanh Hà vui vẻ nói: “Về thì về, còn mang vật gì vậy?”
Nhưng tốc độ nhận lấy hộp đựng thức ăn của bà cực kỳ nhanh.
Bạch Nhất Nặc cười nói: “Gần đây chính là lúc ăn tôm cá tươi, con được một con cá mè, lập tức làm xong mang về cho mẫu thân đấy.”
“Tốt.”
Quận chúa Thanh Hà giao hộp đựng thức ăn cho a hoàn: “Buổi trưa sẽ ăn cái này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận