Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 621 - Thủ đô 19




Gần như chỉ trong một đêm, tên của tiệm cơm Bạch Ký càng hot hơn. Rất nhiều nơi ở Trung Quốc, mọi người trò chuyện lúc trà dư tửu hậu sẽ nhắc tới tiệm cơm Bạch Ký.
“Nghe nói Hải Thị có một quán ăn nhỏ, ngon đến mức có thể lên CCTV, cả một tập đều nói về tiệm này. Tôi xem những món ăn kia mà cồn cào ruột gan.”
“Tôi cảm thấy bà chủ kia rất quen mắt, sau đó tôi đã nhớ ra, cô bé kia cũng từng xuất hiện ở Đêm tìm vị đấy.”
“Ôi chao, giỏi quá.”
Ngoài ra, rất nhiều người tỏng ngành cũng xem đoạn phim tài liệu này.
Tuy là tiệm cơm Bạch Ký rất nổi ở trên mạng nhưng loại nhiệt độ này không liên quan đến địa vị trong ngành, thậm chí còn bị người trong ngành cho là marketing, là thương gia không đi đường ngay.
Nhưng mà bây giờ, tiệm cơm Bạch Ký lên phim tài liệu Chí Vị, không phải chỉ có ống kính lướt qua mà độ dài chừng một tập.
Điều này có nghĩa là tài nấu nướng của bà chủ Bạch được phim tài liệu Chí Vị công nhận, được CCTV công nhận. Loại công nhận từ phía chính phủ này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Người trong ngành càng kinh ngạc hơn, không khỏi sinh lòng tò mò, quán cơm nhỏ này thật đúng là thành một phái riêng. Không có bất kỳ một quán cơm nhỏ nào có thể nổi tiếng như Bạch Ký, cũng không có bất cứ người nào chỉ dùng tài nấu nướng để một cái quán nhỏ như mắt muỗi nổi tiếng toàn quốc giống như Bạch Nhất Nặc.
Lúc phim tài liệu Chí Vị phát sóng, Bạch Nhất Nặc đang chơi khắp chốn ở thủ đô, không hề xem chương trình này, cũng không biết sức nóng trên mạng.
Mãi đến khi nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng, cô mới biết được chuyện này.
Bây giờ là tháng giêng dương lịch, sắp đến cuối năm, không tính là mùa du lịch, mặc dù thủ đô nhiều du khách nhưng số lượng không tính là đáng sợ. Sẽ không giống như ngày nghỉ lễ, người bên ngoài đến thủ đô ngắm phong cảnh, kết quả chỉ có thể chen chúc nhau, ngắm dòng người khắp bạt ngàn núi đồi.
An Thanh là một người biết chơi, chỗ dẫn bọn họ đi đều được lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ, không nhiều người, đồ ngon lại nhiều. Buổi sáng nghe côn khúc tướng thanh, xem kinh kịch, đi dạo danh thắng, buổi trưa đến các quán ăn lớn ăn, buổi tối đi dạo chợ đêm ăn đồ ăn vặt. Đi tới đi lui, phác thảo trong đầu Bạch Nhất Nặc về thủ đô càng ngày càng tỉ mỉ xác thực.
Bạch Nhất Nặc rất thích du lịch, lúc ở kiếp trước đã thường xuyên cùng bạn bè du ngoạn, mấy ngày nay xem như là chơi cực kỳ khoan khoái.
Trên trường thành, trong camera của Tô Mạt Mạt lưu đầy ảnh chụp, cười nói: “Tôi vui đến quên cả trời đất rồi.”
“Hải Thị cũng không thiếu chỗ vui chơi giải trí.” An Thanh nói: “Nhưng luận về nguồn gốc văn hóa thì quả thực thủ đô sâu xa hơn nhiều, để lại rất nhiều văn hóa cổ.”
Bạch Nhất Nặc đi về phía trước hai bước, nhìn chỗ xanh um tươi tốt phương xa, khẽ gật đầu.
Sau khi An Thanh nói xong, khóe mắt quét Quý Dư Trì bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vì có việc nên anh Kỷ bị chú Viên gọi đi nên không tham gia. Còn người này thì từ sau khi tới thủ đô, chưa bao giờ gia nhập vào hoạt động của bọn họ, tính cách rất quái gở.
Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, còn đeo khẩu trang, dáng vẻ thần thần bí bí khiến người ta không hiểu rõ.
An Thanh hỏi: “Bởi vì bất tiện cho nên anh luôn đeo khẩu trang à?”
An Thanh vừa dứt lời, vẻ mặt của Bạch Nhất Nặc và Tô Mạt Mạt có chút quái dị.
Hai phút sau, An Thanh khiếp sợ nói: “Tại sao Quý Dư Trì lại đến tiệm cơm của cô làm nhân viên phục vụ? Mọi người đang lừa tôi đúng không?”
Bởi vì suy nghĩ đến việc An Thanh có thể sẽ gia nhập vào tiệm cơm Bạch Ký, cho nên Bạch Nhất Nặc kiên nhẫn giải thích ngọn nguồn sự việc.
An Thanh: “...”
Quán ăn nhỏ này thực sự là lợi hại.
Lúc bọn họ nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Ôi, có phải người trên tivi đó không?”
Quý Dư Trì nghe thấy lời của người này, động tác trên tay hơi ngừng, không khỏi thở dài.
Rõ ràng anh ta đã đeo khẩu trang kính râm nhưng vẫn bị nhận ra.
An Thanh cũng tưởng Quý Dư Trì bị nhận ra, dù sao Quý Dư Trì chính là ảnh đế, không chỉ có địa vị cao trong nghề, độ hot cũng không thấp.
Tuy là cậu ta không hâm mộ minh tinh, không có hứng thú đối với vòng giải trí, nhưng cũng đã xem qua tác phẩm của anh ta, cực kỳ quen thuộc với anh ta.
Ngoài dự liệu của bọn họ là, cô gái nói chuyện đến gần Bạch Nhất Nặc, vui mừng nói: “Oa, bà chủ Bạch, nhất định là cô rồi.”
Cô gái bên cạnh nói, giọng điệu hết sức kích động: “Trời ạ, bắt sống bà chủ Bạch rồi, em cực kỳ muốn ăn món ăn chị làm, buổi tối nằm mơ cũng nằm mơ thấy!”
Quý Dư Trì: “?”
An Thanh: “???”
Đây là lần đầu tiên có người qua đường nhận ra Bạch Nhất Nặc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận